XtGem Forum catalog
Lạc Đường

Lạc Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323702

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

của tù và. Anh ta ôm lấy tôi, nói: "Đêm nay, Thái Dịch Trì Vĩnh An tự đốt đèn từ dưới chân núi lên đỉnh tháp, cầu phúc cho Đại Thanh ta."

Ánh mắt anh ta kiên định hướng về nơi xa, tôi lại quay mặt nhìn anh, thầm nghĩ, nếu có thể đập nát lý tưởng này của anh ta thì thật tốt! Trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, một ý nghĩ ngu dại xấu xa biết mấy! Nếu một người miệng thì nói yêu tôi, lại luôn tâm niệm hy vọng tôi thất bại, sẽ là chuyện kinh khủng đến thế nào!

Anh ta phát hiện cái nhìn chăm chú của tôi, cúi đầu hỏi: "Còn lạnh không?"

Tôi lắc đầu: "Chàng muốn làm gì, cứ làm thẳng tay. Ta sẽ chúc cho chàng thành công!" Nói xong hôn lên cằm anh ta, sau đó là môi. Chúng tôi, cuối cùng cũng muốn để tự do cho nhau.

Anh ta nâng mặt tôi, hôn môi tôi dịu dàng mà tha thiết, tôi ngẩng mặt lên toàn tâm đáp lại anh.

Sau khi chấm dứt, tôi dựa vào anh ta, nhắm mắt lại. Anh ta ôm lấy tôi, thật lâu sau đó, nói khẽ: "Một ngày nào đó, ta sẽ có tư cách cho nàng những thứ tốt nhất. Trước đó, ta muốn nàng ở bên cạnh ta, nhìn ta đoạt được nó."

Tôi không mở mắt, không trả lời. Anh ta cho là tôi đã ngủ thiếp di, hôn mái tóc tôi, ôm chặt lấy tôi.

Sau đó, tôi lại thật sự ngủ thiếp đi...



Tinh thần dường như cứ như một chất lỏng trôi nổi lơ lửng giữa

lòng biển, dần dần ngày càng nặng, bắt đầu thiếp đi...Bên tai, có tiếng bước

chân nhẹ nhàng của người nào đó, tiếng dụng cụ va chạm vào nhau rất nhỏ. Tôi vươn tay liền đụng tới màn giường trơn mềm, đây là đâu? Cố gắng mở mắt ra, vật lộn ngồi dậy, lập tức có một tỳ nữ lanh lợi vén màn che lên, thủ thỉ nói:

"Cô nương tỉnh rồi à?"

Sáng sớm huyết áp thấp, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ máy móc gật đầu. Cho đến khi bọn họ giúp tôi mặc xong quần áo, hầu hạ tôi rửa mặt, trang điểm

cho tôi xong xuôi mới có chút tỉnh hồn

lại.<>

"Muội muội tỉnh rồi sao?" Chưa thấy người âm thanh đã tới trước. Tôi quay đầu nhìn phía sau, Lý Thị đi ra từ phía sau bốn tấm bình phong gỗ dương có điêu khắc tùng trúc, cười nói với tôi: "Tối qua ngủ ngon không?"

Cô mặc một

bộ áo lông chồn bạc tà áo màu đỏ có hoa văn ở dưới nách, trong tay bưng một lò sưởi tay

xinh xắn bằng đồng ấm áp, lúc nói chuyện hơi thở thổi đám

lông ở cổ áo khẽ nhúc nhích, xinh đẹp động lòng người. Điều tốt đẹp nhất trên đời này là con người và sự vật, luôn có thể xua đi

phiền muộn trong lòng chúng ta. Tôi bất giác nhìn cô nàng mỉm cười.

Cô nghi hoặc

nhìn tôi, tôi vội đứng lên trả lời: "Đa tạ phúc tấn quan tâm. Ngủ rất ngon."

Sau đó khẽ nhún nửa người dưới.

Cô giữ tôi lại, cười nói: "Đều là người trong nhà, hà tất

phải khách khí như vậy. Nghĩ muội cũng đói bụng rồi, cùng dùng cơm đi." Lời

của cô vừa dứt, nha đầu bên người liền lui ra ngoài phân phó, lập tức dọn lên một

bàn thức ăn.

Hóa ra bây giờ đã là giữa trưa, cảm giác này của tôi cũng phải

gọi là rất ngủ rất sâu. Phía nhà tôi, anh ta nhất định để Lý thị thông báo một

tiếng rồi, cũng không cần phải lo lắng. Tôi cũng rất đói bụng, uống một chén đường

phèn hầm lê, phóng thích dạ dày liền bắt đầu gặm lấy gặm để. Bánh trái nhà anh

ta làm rất ngon, xứng đáng nhất là tai tai xào chân giò muối Tuyên Uy và đậu

xào thịt vịt, tôi ăn rất ngon miệng.

Phát hiện ra Lý thị vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, liền nhìn lại.

Cô ta vỗ vỗ mu bàn tay tôi nói: "Khi nào thì muội muội gả vào đây? Cũng

cho ta thêm một người bạn."

Gả cho anh ta ư....E rằng...Tôi cười cười, không trả lời.

Cô nói nhỏ: "Gia rất yêu thương muội muội đó!"

Nghe không ra vẻ ghen tuông, nhưng ít nhất giọng điệu vẫn có chút cảm thán.

Chúng tôi ngồi ở đây, hoàn toàn chính xác để được gọi là quỷ

dị.

Trong lúc tĩnh lặng, có nha hoàn đến bẩm báo, gia đã về.

Chúng tôi vừa mới đứng lên, chỉ thấy người bên ngoài vén

rèm. Anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi, đưa tay đặt lên trán tôi, quan tâm

nói: "Tối qua có hơi nóng, hôm nay đỡ rồi."

Tôi nghiêng đầu, vừa đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Lý

thị, cô không chú ý đến tôi, một đôi mắt chỉ nhìn thấy trượng phu. Không biết

có phải là cảm giác sai lầm hay không, trong ánh mắt của cô có một tia đau thương

khó phát hiện, không phải là đố kị. Cô gục đầu xuống, lặng lẽ lui ra ngoài. Ài,

chẳng lẽ là tôi tước đoạt quyền lợi của cô ấy? Có lẽ là vậy, nhưng, không phải

tôi cũng sẽ có người khác. Tôi nhìn vào mắt anh ta, cười nói: "Buổi chiều

ta có việc, bây giờ phải đi rồi." Giờ Mùi hôm nay Ngọc Trúc nhập liệm rồi.<>

Anh ta thở dài, vén tóc tôi ra hai bên, hôn lên trán tôi,

nói: "Ta biết rồi. Nàng phải cẩn thận."

Cẩn thận...Làm tôi nhớ đến lời của Nhiếp Tịnh kia, lơ đãng hỏi:

"Nghe nói gần đây Chú Hương Giáo ở kinh thành rất ầm ĩ làm lòng người

không yên, là thật sao?"

Tay anh ta vuốt tóc tôi cứng đờ, đầu tiên là kinh ngạc, sau

đó là ánh mắt lóe sáng nheo lại mang theo tức giận không rõ nguyên do. Tôi nói

gì sai sao?

Anh ta lạnh lùng nói: "Vì sao nàng lại quan tâm chuyện

này?"

Tôi mở to mắt, không hiểu gì nhìn anh ta. Tôi vốn không quan

tâm gì cả! Rốt cuộc là anh ta bị làm sao vậy? Tôi chau mày không nói gì, anh ta

chăm chú nhìn tôi một lát, cuối cùng giọng đi