Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322871

Bình chọn: 8.5.00/10/287 lượt.

t mực coi trọng vẫn là thất đệ.

Mà hắn không oán không hận,một lòng thầm nghĩ làm tốt việc hoàng đế

này,cũng phải trả một giá rất lớn,chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ? Hiện tại liền ngay cả một nữ nhân,thất đệ cũng muốn cùng hắn tranh sao?

“Hoàng huynh,ngươi không tin ta,ta không có lời nào để nói.Bất quá ở

thời điểm ngươi nghi ngờ ta,mời ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút,lời nói

của Tô Lạc Hương kia đến tột cùng có đáng giá cho ngươi tin tưởng hay

không.” Bỏ lại những lời này,Cảnh Trình Ngự không nghĩ ở lại,xoay người

nhanh chóng rời đi.

Hai huynh đệ luôn luôn hòa hợp,lần đầu tiên sinh ra hiềm khích.

Sau nửa canh giờ,một nhân vật huyền bí cấp Cảnh Trình Hiên một tin

tức kinh người,cuộc đời này tới nay,hắn rốt cục lần đầu đối với chính đệ đệ mình sinh ra sát khí.

Cái người Tô Lạc Hương kia thật sự làm ra loại chuyện này sao?

Sau khi Quan Ninh Nhi từ miệng Cảnh Trình Ngự biết được hôm nay ở

trong hoàng cung phát sinh ra chuyện gì,nhịn không được mà chấn động.

“Đây rõ ràng là vu oan hãm hại a! Nàng ta rõ ràng là muốn làm cho

Hoàng Thượng với Vương gia tâm sinh khúc mắc,mới cố ý châm ngòi phá vỡ

cảm tình huynh đệ các người.Kia Hoàng Thượng nói như thế nào? Hắn tin

sao?”

Cảnh Trình Ngự đang uống trà,bởi vì trong cung nghẹn một bụng khí,sắc mặt thủy chung không tốt,tới tận khi trở lại vương phủ,nghe nương tử

nhà mình líu ríu nói không ngừng,đáy lòng âm u mù mịt của hắn mới nháy

mắt tan thành mây khói,tâm tình rộng mở trong sáng.

Xem ra sư phụ nói đúng,Ninh Nhi quả nhiên là phúc tinh của hắn,vô

luận tâm tình của hắn có bao nhiêu ác liệt,chỉ cần tiểu nữ nhân này bồi

bên người hắn,có thể xoa dịp cảm xúc hắn.

“Hoàng Thượng cũng không phải đứa ngốc,ta nghĩ hắn sẽ không hồ đồ đến thực đã cho rằng ta đối với nữ nhân ghê tởm kia có hứng thú.” (ồh zia,ca cứ mơ đi!)

Quan Ninh Nhi không khỏi cười nói:“Sao lại kêu người kia là nữ nhân ghê tởm? Lạc Hương quận chúa mỹ mạo là mục cộng đổ (ta tra dịch đại loại từng từ gộp lại là ý chỉ 1 sự thật hiển nhiên,nhìn qua là thấy—cái này là do Sal hiểu như thế).”

Cảnh Trình Ngự khinh thường cười nhạt.“Ở trong mắt bổn vương,nàng ta từ trong ra ngoài đều phi thường ghê tởm.”

“Vương gia quả nhiên không phải nam nhân biết thương hương tiếc

ngọc.” Tuy rằng miệng nói như vậy,nhưng thấy phu quân đối với một đại mỹ nhân như vậy cư nhiên không chút nào động tâm,nàng kỳ thật là rất vui

vẻ trong lòng.

“Bổn vương nếu đối với nữ nhân trên đời đều thương hương tiếc

ngọc,trong vương phủ này còn có chỗ cho Quan Ninh Nhi nàng dung thân

sao?” Nói xong,hắn liền một phen nhéo miếng thịt béo trên người nàng.

Quan Ninh Nhi hơi hơi đau,vội vàng né tránh,đáng thương xoa chỗ bị

thương của mình,tiếp tục lẩm bẩm,“Xem ra mẹ thần thiếp cho thần thiếp

bảo kính quả nhiên thực linh,chàng xem,buổi sáng xuất môn thần thiếp đã

nói gương rơi trên mặt đất khẳng định không có chuyện tốt,hiện tại ứng

nghiệm rồi?”

“Bổn vương là không tin chuyện quỷ thần.” Bất quá,Cảnh Trình Ngự quả thật cũng hiểu được sự tình cũng không có đơn giản như vậy.

Hai vợ chồng ở trong phòng trò chuyện câu được câu không,bỗng nhiên

nghe được tiếng gõ cửa hoang mang rối loạn của Tề Dương:“Vương gia,Hoàng Thượng giá lâm,triệu ngài ra ngoài nghênh giá.”

Cảnh Trình Ngự cùng Quan Ninh Nhi liếc nhau,trong lòng đồng thời sinh ra một cỗ dự cảm điềm xấu.

Trong nháy mắt hắn đứng dậy,nàng kéo lấy y bào của hắn nói:“Nếu Hoàng Thượng nói gì đó khó nghe,Vương gia đừng tức giận,lấy dĩ hòa vi quý.”

Hắn run sợ một lúc lâu,khẽ gật đầu,sửa sang lại y bào một chút rồi tiến đến nghênh giá.

Ở trước đại sảnh nhìn thấy huynh trường mặc Hoàng Long bào xuất hiện

trước mắt,Cảnh Trình Ngự đang muốn mở miệng vấn an,lại bị hoàng huynh

giành trước.

“Trên người Thất vương phi,có hay không thực sự có một bản đồ chứa khối bảo tàng?”

Vấn đề này đem hỏi làm hắn trở tay không kịp,hắn vạn lần không nghĩ tới hoàng huynh cư nhiên hỏi cái này.

Lúc trước khi hắn điều tra nghe ngóng mục đích Võ Tử Ưng muốn kết hôn Quan Ninh Nhi,cũng không có tính đem bí mật này công khai.Hắn tin tưởng vững chắc,chỉ cần hắn không nói,Võ Tử Ưng tự nhiên cũng sẽ không đem sự tình lộ ra.Dù sao chuyện tàng bảo đồ này nếu bị lan truyền ra bên

ngoài,chẳng những sẽ khiển cho nội loạn,mà rất nhiều người có dã tâm sẽ

có ý tranh đoạt,chỉ cần sai một ly,sinh mệnh Quan Ninh Nhi có lẽ cũng sẽ bị uy hiếp.

Hắn đều không phải là cố ý giấu diếm hoàng huynh,sở dĩ không có báo

cho huynh biết,chính là nghĩ muốn đợi chuyện Võ Tử Ưng dự mưu làm phản

bị vạch trần,đem ra công lý rồi sau mới mở miệng.

Chính là không nghĩ tới hoàng huynh cư nhiên lại tự động tìm tới cửa

hỏi việc này,đây chẳng phải là ý,hoàng huynh đối với hắn đã không còn

tín nhiệm?

Gặp Cảnh Trình Ngự thật lâu không đáp,Cảnh Trình Hiên phi thường thất vọng,hắn thở dài một tiếng cười nói:“Trẫm nói quả nhiên là đúng

vậy,phải không?”

Nếu hắn không phái người âm thầm tra mục đích Tô Lạc Hương đến kinh

lần này,cũng sẽ không ngoài ý muốn tra được về bí mật tàng bảo đồ,biết

được Thất đệ thé nhưng có dị tâm khác……

“Khó


Insane