
trách lúc trước tại triều đường ngươi lại kiên trì muốn lấy Quan Ninh Nhi làm phi,lúc ấy trẫm còn tưởng rằng,ngươi luôn luôn cùng Võ Tử
Ưng bất hòa,chỉ vì hắn muốn kết hôn cho nên ngươi mới cố ý muốn
cướp,không thể tưởng được…….”Hắn cười lạnh một tiếng,“Trẫm tín nhiệm
ngươi như thế,ngươi cư nhiên đối với trẫm chứa nhiều giấu diếm? Thất
đệ,cho dù ngươi để ý trẫm năm đó đoạt vị trí của ngươi,nhưng từ sau khi
phụ thân băng hà,trẫm đối đãi với ngươi như thế nào,trong lòng ngươi hẳn là phi thường rõ ràng.Ngươi cố ý giấu diếm chuyện tàng bảo đồ,có phải
hay không cũng muốn một ngày kia giống như Võ Tử Ưng,đánh một kích vào
đầu trẫm?”
“Hoàng huynh,ở trong mắt ngươi,ta là người như vậy sao?”
“Trẫm không tin năm đó phụ thân không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi,ngươi một chút cũng không hận.”
Cảnh Trình Ngự cũng cười lạnh nói:“Ngươi và ta là huynh đệ cùng cha
cùng mẹ,giang sơn do ai quản,chung quy đểu họ Cảnh,ngươi không nghi ngờ
ta,ta liền toàn tâm toàn ý làm việc cho ngươi;Ngươi nếu nghi ta,xung đột vũ trang ta Cảnh Trình Ngự cũng không sợ ngươi.Không phải ta thanh
cao,mà là đối với ngôi vị hoàng đế này ta thật sự không cần!”
“Hoàng huynh,ta từ nhỏ đến lớn,tự hỏi chưa làm qua chuyện gì có lỗi
với ngươi,nếu ngươi cố ý muốn giúp chính mình tìm cái cớ hả giận nói xấu ta,phương pháp này,thật sự là phi thường ngây thơ.”
Thân là vua của một nước Cảnh Trình Hiên,chưa bao giờ bị người ta
phản kháng như thế,nhất thời giận để bụng,“Vì sao trẫm muốn hả giận?”
“Ngươi cho ta thật sự không biết,năm đó khi phụ hoàng cố ý đem ngôi
vị hoàng đế truyền cho ta,ngươi có bao nhiêu ghen tị,bao nhiêu lo lắng
sao?”
“Ba!” một cái tát thật mạnh,không hề báo trước đá đến trên mặt Cảnh Trình Ngự.
Đây là bế tắc mà đáy lòng Cảnh Trỉnh Hiên không mong muốn đối mặt
nhất,mà thất đệ cư nhiên liền như vậy đưa chuyện hắn trốn tránh nhiều
năm vạch trần ra ngoài,làm mặt hắn không còn ánh sáng.
“Ngươi làm càn quá!”
Cảnh Trình Ngự mềm nhẹ xoa hai má đau,không cần trả lời:“Đó là bởi vì hoàng huynh ngươi,xúc phạm đến điểm mấu chốt của ta.”
“Hừ! Nói đến điểm mấu chốt dễ dàng tha thứ,trẫm cũng rất muốn nói với ngươi,nếu ngươi không muốn làm cho trẫm đối với ngươi sinh ra hiềm
khích,liền ngoan ngoãn nói nương tử ngươi đem tàng bảo đồ của nàng giao
ra đây.” Thân là đế vương,hắn tuyệt không cho phép người hay sự vật gì
uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn tồn tại.
“Kia cũng không phải tàng bảo đồ gì,chỉ là một cái tiểu gương mẹ nàng trước khi mất lưu lại cho nàng mà thôi.”
“Nếu thật sự chỉ là một cái tiểu gương,vì sao Võ Tử Ưng muốn cướp? Lại vì sao ngươi cũng muốn liều mạng đoạt?”
“Đó là bởi vì ta không muốn là cho Võ Tử Ưng như nguyện!”
“Hừ! Lý do này tìm cũng thật đường hoàng!”
“Mặc kệ lý do này đường hoàng hay không,đồ của nương tử ta,không có sự đồng ý của nàng,ta sẽ không tùy tiện lộn xộn.”
“Thực nhìn không ra thất đệ lại là một loại si tình như vậy.”
“Không thể so với hoàng huynh,đơn giản một cái Tô Lạc Hương nho nhỏ
châm ngòi,liền đối với thân huynh đệ hơn hai mươi năm của mình mà giận
dữ.”
Những lời này cũng giống như một cái bàn tay thật mạnh,hung hăng đá trên mặt đương kim thiên tử.
Cảnh Trình Hiên bĩu môi,có loại cảm giác đau vô lực.Cho dù che giấu
như thế nào,hắn cũng không thừa nhận Tô Lạc Hương thật là một cái ngòi
nổ,đưa hắn với thất đệ nhiều năm oán hận cổ não như vậy dẫn phát ra.
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào,trẫm chỉ hạn cho ngươi,ba ngày! Nếu
trong vòng 3 ngày không đem đồ vật kia giao ra đây,trẫm………nhất định
không buông tha ngươi!” Nói xong,hắn hất góc áo long bào,đứng dậy tức
giận rời khỏi vương phủ.
Hai bên nô bộc bị dọa ngốc vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên,ở
trong mắt bọn họ,đương kim hoàng đế đối Thất vương gia mọi cách dung
túng,lại không nghĩ rằng kia chính là bình thản ngoài mặt,biều hiện giả
dối gạt người.
Hoàng Thượng chung quy là Hoàng Thượng,đối với chướng ngại uy hiếp
đến hoàng quyền của hắn,chu dù là huyết nhục chí thân,hắn cũng nhất định sẽ trảm thảo trừ căn,trừ tận gốc trừ. (=diệt cỏ tận gốc)
Tránh ở phía sau cửa nghe lén,Quan Ninh Nhi run run vuốt di vật mẫu
thân cấp cho nàng,sau khi suy nghĩ thật lâu,chậm rãi đi đến bên người
phu quân,đem hai tay dâng gương.“Vương gia,cái này,ngày mai chàng liền
giao cho Hoàng Thượng xử trí đi.”
Cảnh Trình Ngự hoàn hồn,nhìn tiểu gương nàng phi thường trân ái,“Nàng là có ý gì?”
Nàng kinh ngạc nhìn trên gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện rất nhiều nếp nhăn,nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thần thiếp không muốn bởi vì một cái vật ngoài thân làm cho Vương
gia chàng bị thương tổn.” Cho dù thứ này thật sự có giấu bảo tàng thì
như thế nào? Từ nhỏ đến lớn,nàng chân chính muốn,cho tới bây giờ liền
cùng tài phú không có quan hệ.Nàng thầm nghĩ tìm một nam nhân thật tình
đối đãi với mình,hạnh phúc cùng cả đời.
“Nàng thật ngu ngốc,nàng thực nghĩ chỉ cần giao gương này ra,nghi kỵ của hoàng huynh đối với ta sẽ biến mất sao?”
Cảnh Trình Ngự vừa đau lòng vừa tức giận nói.
Đóng băng ba thước,một ngày lạnh giá,từ năm đ