
m giác như ở nhà vậy.”
Y quán do chính Hàn Nhạn Thanh thiết kế, không cần xa hoa mà
chỉ cần vật dụng thật tiện lợi gồm một chiếc ghế trúc có tay vịn và một tủ thuốc
nhiều ngăn màu sắc cổ kính chỉ thấy được trong phim truyền hình. Nàng nhắm mắt,
tưởng tượng rằng mình đang ở trong nhà, nếu không phải thì cũng là ở bên cạnh
sư phụ.
“Ký Giang, muội nhớ Mạch Nhi và Sơ Nhi quá!” Nàng buồn rười
rượi nhìn vào bóng cô gái đang giúp mình thu dọn dược liệu, giọng ai oán.
“Khi trận đại chiến Mạc Nam kết thúc thì Liễu đại nhân nhất
định sẽ đến Đường Cổ Lạp Sơn đón bọn trẻ”, cô gái lấy vị cam thảo bỏ vào ngăn
kéo tương ứng rồi quay lại nói. Nàng ta có gương mặt thanh tú, chính là Mai Ký
Giang hát bài Tây Châu khúc cho vợ chồng Tư Mã Tương Như nghe hồi tháng trước.
“Mai tỷ tỷ!”, Hàn Nhạn Thanh nhìn nàng ta đầy thâm ý, “Không
chừng đến lúc đó thì Quách sư huynh cũng sẽ trở về. Tỷ tỷ có nhớ huynh ấy hay
không?”
“Muội muốn chết hả”, Mai Ký Giang đỏ mặt lên. Nàng ta là con
gái của danh y đương thời Mai Lương. Phụ thân nàng ta bị giặc cướp giết chết,
còn nàng ta được Du hiệp Quách Giải cứu rồi giao cho Hàn Nhạn Thanh chiếu cố.
Hàn Nhạn Thanh thấy nàng ta thông minh sáng láng, từ nhỏ đã thừa hưởng học vấn
của gia đình nên để cho nàng ta được di chuyển làm việc tùy thích trong các cơ
sở kinh doanh của bọn họ.
“Hỏi thật nhé Nhạn Thanh, muội ít tuổi hơn ta à?”, Mai Ký
Giang tò mò, “Rốt cuộc năm nay muội bao nhiêu tuổi?”
Hàn Nhạn Thanh cúi đầu xuống. Nàng cũng không biết mình lớn
bé thế nào. Những năm qua nàng gọi người này là ca ca, người kia tỷ tỷ chẳng
qua vì mình có vóc dáng khá nhỏ. Tất nhiên khi đó Hàn Nhạn Thanh cũng ít tuổi.
“Tỷ cảm thấy thế nào?”, nàng hỏi lại.
“À”, Mai Ký Giang lui lại mấy bước, đánh giá, “Không đoán được,
vừa giống như hai mốt hai hai, vừa giống như hai sáu, hai bảy.”
“Suỵt! Coi như chưa nói gì nhé!”, Hàn Nhạn Thanh toát mồ
hôi.
Mai Ký Giang cũng nhanh chóng bỏ ngoài tai câu chuyện này,
“Y quán làm ăn kém như vậy mà muội không có ý kiến gì sao? Hay là gỡ tấm bảng
kia xuống?”
“Muội cũng không thiếu chút tiền đó.” Hàn Nhạn Thanh không
buồn quan tâm, “Cái này gọi là ‘Khương thái công câu cá, muốn người tự mắc
câu’[6'>. Không có người hữu duyên thì muội có biện pháp gì được.” Nàng trông thấy
Mai Ký Giang có vẻ lo lắng bèn an ủi, “Yên tâm đi. Chờ một ngày nào đó có người
tới thì tự nhiên công việc sẽ tốt. Hiện giờ…”, nàng bỗng nhiên phấn chấn,
“Không có việc gì, dược liệu cũng đã đủ, chúng ta nghiên cứu làm hương đi.”
[6'> Khương Thái Công tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu,
còn gọi là Khương Tử Nha. Khương Thái Công thủa xưa dùng lưỡi câu thẳng và
không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Ông làm như vậy
là để chờ đợi minh quân.
Trận chiến tại Mạc Nam cực kỳ khốc liệt, mãi về sau Liễu Duệ
hồi tưởng lại vẫn còn chấn động. Cho dù hắn vô cùng anh dũng, có kiến thức hơn
người thường cả ngàn năm, nhưng dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn chứng kiến
tận mắt nhiều người chết như vậy, người Hung Nô có, người mình cũng có.
“Liễu Duệ”, hắn vừa thúc ngựa vừa tự hỏi, tự cười nhạo mình,
“Ngươi không phải tự xưng là cảnh sát đặc nhiệm đệ nhất Trung Quốc sao, nhận ra
rõ ràng giới hạn của dân tộc từ lúc nào vậy? Tất cả đều là những sinh mạng đấy.”
Hắn nhớ như in cái chết của Phương Dụ Hàn và Dương Triết, lại
tận mắt nhìn thấy hết thảy những sinh mạng quen thuộc hoặc xa lạ lớp này ngã xuống,
lớp khác thay lên xông vào cõi chết. Lúc này hắn vẫn còn cảm giác kinh hoàng
nhưng khi đó lại bình tĩnh chỉ huy những đợt tiến công, tỉnh táo nhìn chằm chằm
vào đám người Hung Nô trong vương đình, lạnh lùng quan sát hướng chạy của Hữu
Hiền vương Hung Nô để ra lệnh chặn bắt.
Lịch sử ghi lại rằng mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ năm, Vệ
Thanh dẫn quân ra Sóc Phương, cấp tốc hành quân đường dài tập kích vương đình của
Hữu Hiền vương, đánh cho hắn trở tay không kịp, chật vật chạy trốn về phương bắc.
Vì bắt giữ được Ngạc La Đa, đứa con yêu của Tả Hiền vương, hơn nữa Lý Tức ở mặt
kia cũng điều binh khiển tướng thỏa đáng nên Tả Hiền vương và thiền vu đã không
phái binh trợ giúp Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư. Tuy nhiên Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư
vẫn trốn thoát.
Liễu Duệ cười lạnh, gọi Tiết Thực đến hạ lệnh: “Ngươi dẫn
năm mươi người lên phía bắc, tùy cơ phán đoán mà lập một chốt chặn phía sau
Công Tôn Hạ, nếu Lạc Cổ Tư trốn ra thì phải bắt sống. Nhớ kỹ là không được để
người khác thấy.”
“Tuân lệnh!”, Tiết Thực lĩnh mệnh rời đi.
“Tiểu Hổ Tử!”, Liễu Duệ gọi.
Thân Hổ thúc ngựa tới.
“Đệ… cẩn thận một chút. Phải nhớ rằng mẫu thân đệ và tỷ tỷ
còn đang ở Trường An chờ đệ.” Liễu Duệ chẳng biết phải nói gì, không thể làm gì
khác hơn là vỗ vỗ vai Thân Hổ. Hắn biết Hàn Nhạn Thanh không muốn Thân Hổ bị tổn
thương nhưng đối với những người đã trải qua khóa huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm
như bọn họ thì, muốn trưởng thành nhất định phải kinh qua bão táp. Thân Hổ đã
mười sáu tuổi, luyện võ mấy năm nên cũng lớn rồi. Chiến dịch lần này chỉ đơn
thuần là đóng cửa đánh chó, hẳn là