
Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, mặc y phục thô màu
trắng xuất hiện trước cửa sổ, ôn tồn hỏi. Nét mặt bà lộ vẻ phong sương, nhìn thấy
từng nếp nhăn.
Theo lễ giáo của nhà Hán thì cách búi tóc của phụ nữ có chồng
và thiếu nữ chưa lập gia đình hoàn toàn khác nhau. Lúc Hàn Nhạn Thanh tỉnh lại
hôm trước thì kiểu búi tóc đúng là phụ nữ đã có chồng, nhưng qua mấy ngày bị đuổi
giết và chạy trốn thì mái tóc đã rối tung. Người phụ nữ thấy khí chất nàng tươi
tắn không giống người đã xuất giá nên mới gọi nàng là cô nương. Hàn Nhạn Thanh
cũng không muốn phủ nhận, gắng gượng nhỏm dậy, cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng của
đại nương.”
“Đừng!” Đại nương vội vàng cản lại, “Cô nương còn mang vết
thương trên người, cứ nằm nghỉ đi đã. Hơn nữa, cũng không phải là ta cứu cô.”
“Tiêu tiên sinh ra ngoài hái thuốc đã cứu cô nương đấy,
nhưng chủ tớ tiên sinh chăm sóc cô nương bất tiện nên mời ta từ dưới chân núi tới.
Phu gia[1'> của ta họ Thân, “Bà dừng lại một chút, thấy vẻ mặt yếu ớt của Nhạn
Thanh thì biết ý, “Cô nương đã tỉnh lại rồi, để ta đi lấy chén cháo cho cô
nương.”
[1'> Phu gia: Từ cổ chỉ người chồng.
Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu, “Đa tạ!”
Thân đại nương đẩy cửa đi ra ngoài, phòng trúc lại trở nên
yên tĩnh. Chung quanh không một bóng người nhưng nàng lại nghe thấy một giọng
phụ nữ ôn nhu pha chút kiêu ngạo, hỏi vẻ kỳ lạ.
“Ngươi chính là phương pháp thay đổi hiện trạng mà Sở Phục
nói ư?”
“Ai đó?”, Hàn Nhạn Thanh giật bắn mình theo bản năng rồi
nhìn quanh bốn phía. Thân đại nương ở bên ngoài hỏi vọng vào, “Cô nương không
sao chứ?”
“Ta là Trần A Kiều”, cô gái kia nói.
Hàn Nhạn Thanh sững người, thanh âm này tựa hồ truyền đến từ
trong ý thức của mình, mà thân thể này lại chính là của hoàng hậu bị phế. Nàng
vẫn chưa hỏi Thân đại nương xem hiện tại ai là hoàng đế, nhưng tới giờ, Nhạn
Thanh lắc đầu, đã không cần phải hỏi nữa. Thật ra thì cũng có thể đoán được, dĩ
nhiên, vị hoàng hậu bị phế nổi tiếng nhất triều Hán chính là người này. Lưu Triệt[2'>,
khóe mắt nàng hơi nheo lại, thật đúng là một nhân vật phiền phức.
[2'> Lưu Triệt: Tên thật của Hán Vũ Đế.
“Cô nương?”
Nàng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thân đại
nương thì cười yếu ớt, “Tôi không sao.”
Thân đại nương lo lắng nhìn nàng rồi giục, “Cô nương ăn cháo
rồi nghỉ ngơi, để ta đi gọi Tiêu tiên sinh.”
Nhạn Thanh gật đầu, nhìn Thân đại nương vén rèm rời đi.
“Ngươi… có ý gì?”
Nàng hỏi Trần A Kiều ở trong đầu.
Sau một lúc trầm mặc mới truyền đến thanh âm hơi đượm vẻ bi
thiết của Trần A Kiều, “Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi đối với ta
rất lãnh đạm, ta rất buồn khổ, Sở Phục nói làm một lễ cúng tế thì có thể sẽ
thay đổi được tình hình.”
“Thế cho nên ta mới ở nơi này?”, Hàn Nhạn Thanh lạnh nhạt,
“Trước kia khi nghe nói Hán Vũ Đế lấy tội danh Vu cổ[3'> phế truất Trần hoàng hậu
ta còn cho là y vu oan giá họa, gán tội cho người, nào ngờ thật sự có chuyện
này.”
[3'> Vu cổ: Con sâu độc do các thầy cúng người miền núi nuôi,
theo truyền thuyết thì khi muốn hại một ai đó, các thầy cúng có thể thả nó vào
người bị hại và hạ lệnh cho nó cắn xé thân thể người đó.
“Ngươi…”, A Kiều bị chạm vào nỗi đau, thở hồng hộc.
“Ta thì sao? Chẳng hiểu vì đâu lại đến chốn này, vừa tới đã
bị đuổi giết, ngươi còn hy vọng ta sẽ nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ ư?”
“Ta là hoàng hậu, sao ngươi dám ăn nói như vậy?”
“Đáng tiếc”, Hàn Nhạn Thanh bĩu môi, “Bây giờ không phải nữa
rồi.”
Nói đến đây nàng chợt cảm thấy một nỗi đau đớn thấu xương, bởi
vì nàng và Trần A Kiều dùng chung một thân thể nên khi A Kiều đau đớn thì nàng
cũng phải gánh chịu. Nhạn Thanh bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi không nên đau lòng,
không phải là ngươi sai.”
Rất lâu sau mới lại nghe thanh âm yếu ớt của Trần A Kiều,
“Ta và Triệt Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Triệt Nhi nói rằng sau khi lớn lên y
sẽ xây lầu vàng tặng cho ta, để ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong
thiên hạ. Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai mà ta và y lại đi đến nước này. Y dẫn
Vệ Tử Phu về, ta rất tức giận. Triệt Nhi nói y là hoàng đế, không thể nào vĩnh
viễn chỉ có một mình ta, muốn ta học cách khoan dung, nhưng nỗi đau khổ của ta
y lại không nhìn thấy.”
Trần A Kiều là một phụ nữ luôn có địa vị cao sang, vốn không
thể nào kể lể than khóc thống thiết với người khác. Nhưng hiện giờ bị thương
quá nặng, lại ở cùng Hàn Nhạn Thanh trong một trạng thái kỳ diệu nên vô tình dấy
lên một cảm giác lệ thuộc, có thể thoải mái nói ra hết những u oán trong lòng.
Hàn Nhạn Thanh lẳng lặng lắng nghe tiếng lòng của Trần A Kiều,
dần nhớ lại lúc nàng còn bé, cha thường về nhà rất muộn, mẹ nàng thức trắng đêm
đợi chờ đau khổ. Khi đó mẹ ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, dịu
dàng nói: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, con nhìn xem đàn ông trong thiên hạ đều bạc bẽo,
chỉ biết đến ‘Kim ốc tàng Kiều’, phong lưu sung sướng, có khi nào nhớ tới vợ
con ở nhà mỏi mắt đợi chờ đâu.”
Rất lâu, rất lâu sau, nàng vẫn nhớ như in ánh mắt trộn lẫn
quyến luyến, u oán, hoài niệm của mẹ nàng khi đó.
Người đời dùng điển tích “Kim ốc