
tích vừa đi tới
bên này, “Lão đại, chúng ta đã phát hiện dấu vết phế hậu lúc ở bờ sông trước
đây khoảng hai tuần hương, sau đó thì không thấy gì nữa, có phải phế hậu đã đi
về hướng khác hay không?”
Hàn Nhạn Thanh giật mình, phế hậu, chẳng phải đang nói nàng
sao? Xem ra lai lịch của nàng thật sự không đơn giản. Nhưng trong lịch sử có biết
bao hoàng hậu bị phế, vậy nàng là người nào chứ? Thê thảm hơn là dù có chuyện
hoang đường đó thì thật sự cũng không còn cách gì, nhìn theo trang phục thì chắc
đang là triều Hán…, triều Hán… Nàng nhớ tới thẻ xăm kia, bỗng nhiên thở dài,
lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Trên bãi đất trống, tên thủ lĩnh có khuôn mặt vuông vức của
bọn áo đen phất tay, “Hướng khác đã chia người tìm rồi, ngươi lo lắng cái gì? Nếu
một phụ nữ được nuông chiều từ nhỏ có thể trốn thoát được thiên la địa võng như
thế này thì chúng ta còn mặt mũi nào làm việc cho chủ nhân… Lục soát cẩn thận,
tuyệt đối không thể để ả sống mà thoát ra.”
Càng lúc càng thấy lạnh, Hàn Nhạn Thanh khẽ run lên. Nàng thật
sự chưa bao giờ thấy mình phải chịu khổ ải như vậy, không chỉ vì thân phận hư
hư thực thực khiến cho bản thân nàng cũng muốn chết đi, mà còn vì vừa tỉnh dậy
đã rơi vào tình thế quẫn bách trọng thương bị đuổi giết. Nàng nhìn lại cánh tay
mảnh mai thon dài được chăm sóc kỹ càng. Thật sự không phải là đôi tay thích hợp
để đánh nhau, nhưng vì muốn giữ lại mạng sống, cũng chỉ có thể nỗ lực thử dùng
chúng một lần. Hàn Nhạn Thanh là một nữ cảnh sát nên dĩ nhiên cách chạy trốn sẽ
không giống với một hoàng hậu cành vàng lá ngọc. À không đúng, nàng nhanh chóng
cải chính, là “phế hậu.” Không biết người đó đã chạy trốn kiểu gì mà lại trưng
ra nhiều dấu vết thế kia. Nhưng chính vì vậy mà toán người áo đen đang đuổi giết
theo nàng buộc phải phân tán lực lượng, chia ra tìm kiếm, điều đó cũng đã tạo
cơ hội cho nàng. Nàng nín thở, cầu nguyện mình may mắn. Vào lúc đó, một tên áo
đen tiến đến gần, nàng dùng niết tự quyết, dồn hết sức chọc mạnh những ngón tay
vào động mạch cổ của hắn.
Đây là một đòn cận chiến sát thủ của cảnh sát. Người áo đen
nghĩ đang truy tìm một phụ nữ yếu ớt trói gà không chặt, song đối mặt với hắn lại
là một nữ cảnh sát đã lăn lộn ba năm trong ngành. Nếu như không phải bây giờ đã
gần như kiệt sức, lại còn phải chú ý che giấu động tĩnh, thì chỉ với một đòn
này nàng đã có thể lấy mạng hắn. Song cũng vì hoàn cảnh khó khăn đó mà Hàn Nhạn
Thanh lại xuất ra toàn bộ tiềm lực khiến đối phương không kịp kêu lên một tiếng
đã gục xuống.
Sau một đòn đắc thủ, Hàn Nhạn Thanh cảm thấy trước mắt hoa
lên, đầu choáng váng, lồng ngực lại đau rát. Nàng biết đây là khoảnh khắc mấu
chốt quyết định sinh tử, gắng sức tiếp lấy thanh đao của đối phương đang rơi xuống,
sau đó vò rối mái tóc, cẩn thận lột y phục của người áo đen thay vào rồi xuống
tay độc ác, bảo đảm trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh lại. Tiếp đó nàng bới
lấy một chút bùn lầy xoa lên tay, không dám xoa quá nhiều lên mặt, sợ giấu đầu
hở đuôi. May là giữa đêm khuya, bầu trời không một ánh sao nên không bị phát hiện.
Làm xong mọi việc thì vừa lúc có người ở gần gọi với, “Có tung tích nào không vậy?”
Hàn Nhạn Thanh ậm ừ mấy tiếng, bên kia kinh ngạc hỏi lại,
“Tiểu La, làm sao thế?”
Nàng phất tay ý bảo không có gì, mấy người kia liếc thấy
bóng dáng lờ mờ thì yên lòng đi qua. Hàn Nhạn Thanh lục lọi trong ngực đối
phương, lấy ra ba xâu tiền cùng một vật đánh lửa. Nàng cầm lấy vật đánh lửa,
nhìn đám lau sậy bên cạnh nghĩ đến tình cảnh khốn đốn hiện giờ cùng sự truy sát
vô cùng vô tận ngày sau, đành nghiến răng trở lại, nhanh chóng đem bộ y phục của
mình mặc qua loa trên người Tiểu La, rồi lại đem cây trâm phượng hoàng có tua
cài vào tóc hắn, thầm niệm một câu xin lỗi rồi đánh lửa châm vào đám lau sậy.
Khi lửa đã bốc cao, nàng đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, luồn trong bóng
đêm theo đường ban nãy tới mà chạy.
“Cháy rồi!”, đám người áo đen hoảng loạn kêu lên.
“Mới rồi nghe thấy tiếng thét của phụ nữ, hay là phế hậu?”
Đang ngày mùa thu, đất trời khô ráo, lại được gió thu giúp
thế nên cả bãi sậy bốc cháy bừng bừng, ánh lửa sáng ngời. Đến lúc đám người áo
đen dập tắt lửa thì chỉ thấy một thi thể bị đốt cháy trụi không cách nào nhận dạng,
trên đó còn sót lại mấy mảnh vải gấm và một chiếc trâm cài đầu hình phượng
hoàng.
“Lão đại, có cần mang thi thể về kiểm tra không?”
Người áo đen cầm cái trâm cài đầu hình phượng hoàng lên nhìn
qua rồi cau mày, “Việc truy sát lần này vốn là hành động lén lút, không thể để
lộ ra ngoài thì sao có thể đem thi thể về Trường An chứ. Đào một cái hố chôn đi
cho xong. Rút thôi.”
Hắn chắp tay xoay người, nhìn về hướng Trường An thở dài,
“Quận chúa của phủ Đường Ấp hầu nổi danh khắp kinh thành năm đó giờ lại rơi vào
kết cục như vậy. ‘Kim ốc tàng Kiều’, hừ.”
Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. Nhạn
Thanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơn
giản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.
“Cô nương, tỉnh rồi à?”