
hông…” Sắc mặt lão dần dần thay đổi.
Dương Đắc Ý nhạy cảm hỏi, “Thế nào?”
“Thuốc này”, Ngự y lệnh run như cầy sấy, không nói được nữa.
Mấy lão ngự y bên cạnh cũng trắng bệch mặt, thở dài nói, “Thuốc này liều lượng
không đúng.” Nếu hôm nay không phải tự mình cầm trong tay xem xét kỹ lưỡng thì
dù có là ngự y già đời kinh nghiệm phong phú cũng không phát hiện được ra rằng
liều lượng thuốc dùng trong đó hơi khác biệt.
“Thật to gan!” Dương Đắc Ý cười lạnh nói, “Người chịu trách
nhiệm lấy thuốc đâu?”
Người phía dưới trắng bệch mặt đáp, “Tô Vân vừa rồi thấy không
bình thường, đã bỏ chạy từ lúc Kỳ Môn quân còn chưa phong tỏa cửa trước Ngự y
thự rồi.”
Tô Vân hốt hoảng chạy trên hành lang cung Vị Ương, ý đồ muốn
đến điện Phi Sương cầu cứu Lý tiệp dư nhưng vì lòng dạ bối rối, không thấy rõ
đường phía trước nên đâm sầm vào một người.
“Mắt chó của ngươi mù à.” Giọng một nội thị cũng lanh lảnh
như gã quát lên, “Dám xô cả Tam hoàng tử điện hạ?”
Gã sợ rúm người, chẳng kịp nhìn phương hướng, cứ thế quỳ sụp
xuống, dập đầu bình tĩnh nói: “Nô tài mạo phạm Tam hoàng tử điện hạ, xin thứ tội.”
Lưu Hoành cười lạnh nói, “Người xô vào ta mà còn muốn sống
sao?” “Người đâu”, cậu cao giọng ra lệnh: “Đánh cho tên nô tài này chết đi.”
Tam hoàng tử mặc dù không được sủng ái nhưng vẫn có quyền đánh chết một nô tài.
Khúc Ly nghe tiếng kêu la dần yếu đi, rùng mình một cái, khẽ
nói, “Điện hạ, gió đã đổi chiều. Bây giờ làm thế này liệu…?”
Lần này thì Lý Chỉ chết chắc rồi.
Đánh chết tên nô tài kia cũng không giúp được cái gì.
“Thế nên ta mới đánh chết gã”, Lưu Hoành mỉm cười nói, “để
không thua cháy túi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù đã sắp tới năm mới rồi nhưng
hôm nay vẫn còn có một cơn gió đông hiếm thấy. “Lưu Mạch”, cậu nắm chặt tay,
nói: “Vận khí của ngươi thật tốt.”
Tại sao ngươi cứ luôn may mắn như vậy chứ? Từ đầu đến cuối,
người cậu muốn đối phó không phải là Trần A Kiều mà là Lưu Mạch và muội muội bảo
bối Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ.
“Dù sao, nếu không phải các ngươi gây chuyện thì tại sao mẹ
ruột của ta lại phải chết cô độc ở điện Thanh Lương chứ?” Nếu muốn đối phó với
Lưu Mạch thì trước hết phải đối phó với Trần A Kiều. Cậu ra tay không hề do dự,
không hề gợn lòng.
Dương Đắc Ý bẩm báo việc Tô Vân bị đánh đến chết khiến Lưu
Triệt và Lưu Mạch đang ở trong điện Tuyên Thất đều thấy bất ngờ.
“Trùng hợp thế sao?” Lưu Mạch hỏi vẻ nghi hoặc.
“Thật thế.” Dương Đắc Ý khom người bẩm, “Tô Vân thấy không ổn
bèn trốn khỏi Ngự y thự thì lại xô vào Hoành điện hạ. Hoành điện hạ liền sai
dùng trượng đập chết hắn nhưng sau đó biết người này có ý đồ hại Trần nương
nương thì hiểu rằng mình lỗ mãng, bây giờ đang quỳ ngoài điện Tuyên Thất thỉnh
tội.”
“Bỏ qua đi.” Gương mặt Lưu Triệt rất bình tĩnh, không để lộ
suy nghĩ của mình. Y thản nhiên nói, “Chẳng qua chỉ là một nô tài, dùng trượng
đập chết thì chết. Không phải là không có hắn thì không trị tội được người đàn
bà kia.”
Y cực kỳ hận Lý Chỉ muốn hãm hại A Kiều nên dù có hơn hai
mươi năm làm vợ chồng nhưng lúc này y chẳng buồn nhắc đến ngay cả tên của nàng,
lạnh lùng ban lệnh, “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Đình úy Trương Thang kê
biên tài sản của Lý gia, điều tra rõ chân tướng sự việc.”
Trương Thang là một viên quan có năng lực phá án nhất hiện
thời, qua hai canh giờ đã tới bẩm, người tiểu thiếp kia của Lý Phi không chống
nổi đã khai ra việc Lý tiệp dư sai huynh trưởng thông qua tăng giảm liều lượng
dùng thuốc để hãm hại Trần nương nương. Lưu Triệt giận tím mặt, cười gằn, “Ban
thưởng cho điện Phi Sương ba thước lụa trắng, không cần đến gặp trẫm nữa.”
Sự việc bại lộ, kết cục của Lý tiệp dư cũng đã định. Dương Đắc
Ý không hề thấy bất ngờ, thấp giọng đáp, “Lĩnh chỉ bệ hạ.” Song lát sau viên nội
thị đi ban lệnh chết quay lại bẩm, “Lý tiệp dư không chịu tiếp chỉ, cầu kiến bệ
hạ.”
Lưu Triệt hơi bất ngờ, vẻ mặt chán ghét, “Tiện phụ còn có tư
cách gì mà đòi gặp trẫm?” Y khoát tay, đang định ra hiệu bảo nội thị không cần
để ý, cứ thế mà ban chết nhưng bỗng liếc mắt thấy con trai trưởng của mình đang
yên lặng đứng bên cạnh, liền thay đổi chủ ý, bảo: “Thái tử hãy đi một chuyến
thay trẫm.”
“Con à?”, Lưu Mạch nhướng mày nhìn phụ thân của mình.
“Đúng vậy.” Lưu Triệt nói đầy thâm ý: “Hãy thay trẫm hỏi một
câu, trẫm đối xử với cô ta không bạc, sao cô ta lại làm chuyện bất nghĩa thế
này?”
Chẳng qua là vì để được quân vương sủng ái, vì ngôi vị cho
con trai, có gì mà hỏi nữa. Lưu Mạch không thể trả lời như vậy, chỉ đành chắp
tay nói, “Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng.”
Từ sau khi Trần A Kiều chuyển tới điện Trường Môn thì Lưu Mạch
không giao thiệp với cung Vị Ương nữa. Bây giờ hắn đi trên hành lang cung Vị
Ương, nhìn cảnh phồn hoa đẹp đẽ trong cung, lòng chợt dâng lên cảm giác xa lạ
như ngắm hoa trong sương mù.
Điện Phi Sương đã từng là cung điện mà Hoàng đế thường xuyên
lui tới nên rất tinh xảo và có khí thế, nhưng hôm nay thì lòng người chỉ thấy
bàng hoàng. Cái Trường công chúa Lưu Yên luôn ở bên cạnh mẫu thân, còn Tứ hoàng
tử Lưu Đán m