
là Vệ Tử Phu. Cô
không có thế lực hùng hậu bên ngoại chống đỡ, cũng không có người thân tài hoa
xuất chúng phù trợ. Nếu muốn đứng vững tại cung Vị Ương thâm sâu kia thì chỗ dựa
duy nhất có thể chính là sự sủng ái của bệ hạ.
Trên đại đường hôm đó, bệ hạ đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài,
trang phục rộng rãi bằng gấm đen tạo nên dáng hình tôn quý. Thật ra thì nếu chỉ
bàn về dung mạo, bệ hạ anh tuấn trầm tĩnh nhưng lại có một chút vô tình còn Trần
Hi thì tuấn tú hồ hởi, chưa chắc đã phân cao thấp. Nhưng đa số phụ nữ sẽ lựa chọn
bệ hạ giống như đã biết rõ một chung rượu tuy ngon mà có hại nhưng vẫn không cưỡng
nổi hương thơm hấp dẫn của nó, dù phải chết cũng cười một tiếng rồi uống vào.
Có lẽ về bản chất, mỗi người đàn bà đều là một con thiêu thân lao đầu vào lửa,
sẵn sàng chết vì một thoáng huy hoàng.
Cô cúi đầu, siết chặt nắm tay hạ quyết tâm cho dù có uống
thuốc độc hay lao đầu vào lửa thì cũng vì tuổi thanh xuân đẹp như hoa này mà
không do dự thử một lần. Nếu thắng thì mình sẽ theo ý mình mà hành động không
do dự nữa; nếu thua thì mình lại quay đầu là bờ, không hề tiếc nuối. Nếu trong
lúc thắng thua mà phải bỏ mạng thì âu cũng là gieo gió gặt bão, không oán người
khác.
Ngày hai mươi tám tháng Năm năm Nguyên Thú thứ năm, thánh
giá đến cung Cam Tuyền, Lý Nghiên làm thị nữ đi theo Công chúa trưởng Bình
Dương. Công chúa trưởng Bình Dương căn dặn Lý Nghiên đi xe mệt nhọc nên cần nghỉ
ngơi mấy ngày. Lý Nghiên biết rằng nếu nghe theo sự sắp đặt của Lưu Tịnh thì nếu
thành công cuộc đời cô vinh hoa phú quí còn bệ hạ không chiếu cố thì xem như bỏ
đi. Cô không nén nổi tiếng thở dài. Trần hoàng hậu là người con gái tuyệt sắc đến
mức nào mà còn có thể khiến bệ hạ vốn vô tình ngưỡng mộ đến như vậy? Dù thế nào
cuối cùng họ cũng sẽ gặp nhau. Bản thân cô cần phải nắm chắc thời điểm, giành
cho mình cục diện tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ.
Có lẽ trời cao cũng chiếu cố, ca ca nghe ngóng được tin tức
là ngày mồng hai tháng Sáu, bệ hạ xử lý xong chính sự ở điện Tất Đường sẽ đi thẳng
đến cửa nam cung Cam Tuyền rồi dẫn Trần nương nương cùng lên dạo chơi núi Cam
Tuyền.
“Bệ hạ và Trần nương nương thuở nhỏ rất thân nhau, chắc cũng
đã từng cùng nhau dạo chơi núi Cam Tuyền rồi”, Lý Diên Niên nói như vậy, hàm
nghĩa sâu xa.
Cô không phải không hiểu ý ca ca, chỉ là không muốn suy nghĩ
đến. Ít nhất, Trần nương nương sẽ không có ở bên cạnh bệ hạ trên đường từ điện
Tất Đường tới cửa nam cung Cam Tuyền!
Suối nước từ núi Cam Tuyền chảy qua cung Cam Tuyền đổ vào hồ
có tên là Ánh Nguyệt, gia nhân của phủ Bình Dương hầu lại được bố trí ở bờ hồ.
Mới vào đầu hè, hoa sen nở khắp hồ. Cô chọn chiếc váy dài
màu xanh như nước, búi mái tóc đen của mình thành một búi xinh xắn rồi ngồi bên
bờ hồ, ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói trên cao. Nước suối lạnh băng chảy qua
khiến đôi chân ngọc khẽ run lên. Đằng xa, loan giá đế vương đang theo đường núi
ngoằn nghèo đi đến, khí thế uy nghiêm. Hồ không sâu lắm, cô lội nước lách đi giữa
những đóa hoa sen làm phấn hoa bám khắp y phục, tỏa mùi thơm ngát. Khi loan giá
ngang qua cây cầu dài chín nhịp, cô ở dưới hồ nghiêng người hành lễ với dáng điệu
hơi bối rối, “Tham kiến bệ hạ!”
Nước suối tràn qua đầu gối, thấm ướt tay áo váy. Một cơn gió
nhẹ thổi qua mặt hồ. Đã đầu hè nhưng cô cũng không khỏi lạnh run lên, tay áo
váy bồng bềnh trong nước gần như cùng hoa tan thành một thể, nhưng lại là điểm
nhấn trong đó. Cô nghĩ rằng lúc này chắn chắn là mình vô cùng xinh đẹp đáng
yêu.
Lưu Triệt ngồi trên loan giá quay đầu lại nhìn thiếu nữ đứng
trong hồ nước. Gió đầu hè thổi làm lay động những đóa hoa sen trên mặt hồ xanh
biếc, một người con gái đứng giữa, tay áo bay phất phới, đuôi váy chìm xuống bồng
bềnh trên mặt nước.
Giang Nam… có thể hái sen sao? Y cười nhạt, mắt nhìn đi chỗ
khác. Mặc dù cô chọn đúng lúc đúng chỗ giúp cho mình thể hiện được dung nhan
xinh đẹp hơn cả hoa sen nhưng ngược lại cũng để lộ ra là có tâm cơ.
“Dân nữ không biết thánh giá qua đây nên không kịp tránh đường,
kính xin bệ hạ tha lỗi”, Lý Nghiên dịu dàng nói, cảm thấy ngay cả những ngón
chân đang ngâm trong nước cũng nóng bừng lên. Ánh mắt của vị đế vương trên loan
giá sắc bén quá mức khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Người không biết thì không có tội”, Lưu Triệt nói, “Thôi miễn
đi!” Y nhếch khóe môi, thầm nghĩ hoàng tỷ đúng là có con mắt. Nước suối trong
suốt, mơ hồ có thể thấy được làn da như ngọc dưới đầu gối, những đường cong tuyệt
mỹ, càng nhìn càng thấy yêu kiều quyến rũ, trông đã thấy yêu. Quả nhiên là một
cô gái đẹp làm rung động lòng người.
“Phụ hoàng!” Lưu Sơ chạy dọc theo hành lang ở đằng xa, nũng
nịu oán trách, “Tại sao người vẫn còn ở nơi này? Con và mẫu thân chờ đến sốt ruột.”
Lưu Triệt bật cười. Lý Nghiên đứng trong nước, tâm tư trầm
xuống. Cô có tâm hồn nhạy cảm, tất nhiên nhận thấy Lưu Triệt ngắm nhìn Công
chúa Duyệt Trữ cười mới thật lòng đến nhường nào.
“Có một mình con sốt ruột thì có”, Lưu Triệt nói, tỏ ý bảo
Lưu Sơ trèo lên ngự liễn.
A Kiều tính tình lạnh