80s toys - Atari. I still have
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211161

Bình chọn: 8.00/10/1116 lượt.

chăn ngựa

có thể làm tướng quân, thế nhưng vì những nguyên nhân bất đắc dĩ vẫn phải phá hủy

câu chuyện thần thoại này thôi.

“Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi rất lãnh đạm với

ta, cho nên ta rất buồn khổ. Sở Phục nói nếu làm một cuộc hành lễ cúng bái thì

có lẽ sẽ thay đổi được tình hình.” Điều này là trước kia A Kiều nói cho Nhạn

Thanh. Trong ký ức của nàng, nữ vu sư Sở Phục đóng vai trò hết sức quan trọng

trong việc A Kiều bị phế vào năm thứ năm Nguyên Quang là một người có gương mặt

tròn trịa và đôi mắt u buồn.

“Hoàng hậu nương nương, cúng bái hành lễ trong cung là việc

bất kính. Huống chi, đây là một cuộc cúng bái hành lễ mà không ai có thể nói rõ

hậu quả.” Cuối cùng đọng lại là tiếng thở dài của Sở Phục.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Sở Phục bị xử chém ngang hông.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Trần A Kiều bị bãi lui về Trường Môn,

sau đó lại bị đuổi giết.

Năm Nguyên Quang thứ năm, Hàn Nhạn Thanh xuyên không tới triều

Tây Hán.

Cũng vào năm đó, A Kiều qua sông đốt thuyền nhưng lại chuốc

lấy cơn thịnh nộ của Lưu Triệt, cuộc cúng bái hành lễ đó coi như bị chôn vùi

trong cát bụi lịch sử.

“Lăng Nhi”, A Kiều hơi chần chừ, “Muội còn nhớ chuyện của Sở

Phục không?”

Lưu Lăng lắc đầu, “Tỷ biết muội đã bị mất ký ức mà. Chẳng

qua”, nàng suy nghĩ một lát, “Người năm đó đi theo muội đến kinh thành là Lôi Bị.

Muội đã từng nghe nói, dường như Sở Phục có liên quan đến cả muội và Vệ Tử

Phu.”

“Như vậy”, Trần A Kiều nheo mắt, “Phải có chuyện gì đó mới

khiến cho một nữ vu sư một lòng chuyên tâm đạo thuật biết rõ rằng phải chết mà

vẫn muốn mưu hại một vị hoàng hậu chứ?”

Việc xuyên không của bốn người bọn họ rốt cuộc là do lực lượng

nào? Thời kỳ đầu triều Hán cực kỳ sợ hãi thuật Vu cổ, dù là ngang ngược như Trần

A Kiều cũng không có dũng khí nếm thử. Cuộc cúng bái hành lễ năm đó cuối cùng lại

biến thành Vu cổ. Trên thực tế, biến cố vào năm Nguyên Quang thứ năm kia là vết

sẹo mà Trần A Kiều, Lưu Lăng cho tới Vệ Tử Phu đều không muốn chạm vào. Một người

con gái vốn không phải có thiên tính thích đùa bỡn quyền thế. Cả ba người con

gái sau biến cố kia đều đã dần trưởng thành.

Vậy còn Lưu Triệt? Người đàn ông mà ba người con gái cùng

yêu năm đó bàng quang quan sát tất cả mọi chuyện, chẳng biết có giống như coi

diễn trò hay không? Xét theo một khía cạnh nhất định, chẳng phải vị đế vương đầy

tâm cơ đó đã hiểu rõ các nàng như lòng bàn tay?



“Nô tài phụng mệnh Trần nương nương đưa trà Minh Tiền tốt nhất

Trường Môn tới dâng Hoàng thượng nếm thử.” Nội thị cung Trường Môn là Thành Liệt

quỳ trong điện Tuyên Thất, dập đầu bẩm.

“Ồ, trà Minh Tiền”, Lưu Triệt cảm thấy rất thú vị với cái

tên này, “Tên đúng là không tồi.”

“Trà này nghe nói được chế biến từ những búp trà non nhất

hái trước dịp Thanh minh, lá trà xanh biếc còn nguyên răng cưa, nước trà trong

vắt, do đó mới có tên là trà Minh Tiền.”

“Dương Đắc Ý!” Lưu Triệt quay sang bảo: “Pha trà Minh Tiền uống

thử xem.”

“Dạ!” Dương Đắc Ý khom người đáp, tiến lên đón lấy.

“Dương công công hãy nhớ kỹ căn dặn của nương nương nhà

tôi”, Thành Liệt cúi đầu nói thêm, “Nấu nước pha trà phải dùng nước suối loại tốt

nhất, đun lửa thật to cho sôi sủi bong bóng lên rồi rót vào ấm, khoảng bảy phần

nước là vừa, sau một lát là uống được.”

“Ngươi cũng nhanh nhẹn đấy”, Lưu Triệt nhìn lại.

“Đó là lời Trần nương nương dặn nô tài khi dâng trà lên điện

Tuyên Thất.”

Lát sau, trà Minh Tiền đã được mang lên. Lưu Triệt nâng chén

trà, thấy nước trong chén màu xanh ngắt, lá trà nhỏ xanh nõn bằng nhau chằn chặn,

xếp san sát trông rất sống động, hương thơm thanh thoát nồng đậm như mùi hoa

lan thì không khỏi tặc lưỡi khen ngon.

Thành Liệt nói: “Nương nương còn dặn nô tài xin ý chỉ của

Hoàng thượng rằng ngày mồng mười tháng tới là sinh nhật Trưởng công chúa Quán

Đào, nương nương hy vọng có thể dẫn hai vị điện hạ tới phủ Đường Ấp hầu chúc thọ

để thể hiện lòng hiếu thảo.”

“Thế à?” Lưu Triệt chững lại, hơi nheo mắt, “Hiếu đứng đầu

trong trăm việc thiện, Trần hoàng hậu có ý đó thì trẫm rất vui lòng, đâu có lý

gì lại không cho phép chứ?”

Lưu Triệt nhấp một ngụm trà Minh Tiền, quả nhiên thấy vô

cùng thanh dịu, hương thơm còn đượm mãi nhưng y đã không còn lòng dạ nào thưởng

thức trà, đặt luôn chén xuống, phất tay, “Ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ.” Thành Liệt cung kính bái chào.

Ngày mồng mười tháng Mười năm Nguyên Sóc thứ sáu chính là

sinh nhật lần thứ sáu mươi của Trưởng công chúa Quán Đào. Trưởng công chúa đã

kinh qua ba triều đại nên danh tiếng vang dội khắp kinh thành. Mặc dù mang nhiều

điều tiếng về việc A Kiều bị phế ngôi hoàng hậu nhưng Lưu Triệt vẫn nhớ tình

nghĩa năm xưa có công phò trợ y lên ngôi nên vẫn đối xử tử tế với Đường Ấp hầu.

Vì vậy, tuy không còn sức ảnh hưởng như trước nhưng Trưởng công chúa Quán Đào vẫn

là một nhân vật không thể bỏ qua ở chốn kinh thành. Đến ngày sinh nhật, rất

đông khách khứa xếp hàng dài đợi trước cửa phủ, ngựa xe như nước.

“Khách đã đến đủ chưa?” Em trai thứ của Đường Ấp hầu Trần Việt

ra trước cửa phủ hỏi.