
ảo
dân nên không dám trèo cao, nói đến lễ thầy trò.” Tiêu Phương nói xong bèn đứng
dậy thi lễ, “Thảo dân Tiêu Phương tham kiến nương nương.”
“… Đứng lên đi”, Trần A Kiều bất đắc dĩ bảo.
“Hôm nay Nhạn Nhi đến là muốn thăm sư phụ một chút”, nàng giữ
lễ nhưng trong lòng lại thoáng gợn buồn. Chỉ một câu nương nương thôi đã tạo
nên khoảng cách không thể san lấp được giữa nàng và Tiêu Phương. Rõ ràng là
nàng đã không còn có thể thể hiện cảm xúc chân thật, ngây thơ nũng nịu, trêu chọc,
trước mặt người sư phụ thân thiết nhất từ khi xuyên không tới nay nữa. Cũng bởi
vì vậy nên nàng cứ luôn không muốn tới gặp, đúng hơn là không dám tới gặp Tiêu
Phương. Chỉ vì khi gặp nhau thì tình cảm thầy trò chân thành tha thiết nhất giữa
hai người sẽ bị phá vỡ bởi thái độ lãnh đạm tuân thủ lễ nghi này. Từ nay về sau
hắn là đại phu còn nàng là cung phi, hai người tựa như đứng ở hai bên bờ của
cùng một con sông, có thể trông thấy mặt nhau rõ ràng nhưng lại không thể đến gần
nhau.
“Nương nương cứ gọi bẳng tên là được rồi, thảo dân thực sự
không dám nhận cách xưng hô là sư phụ.”
“Sư phụ muốn gọi Nhạn Nhi như thế nào thì Nhạn Nhi không có
quyền can thiệp. Nhưng cũng tương tự, Nhạn Nhi muốn gọi sư phụ thế nào thì sư
phụ cũng không quản được.”
“… Ừ.”
“Tình trạng công chúa Duyệt Trữ thế nào?”
“Tiểu công chúa từng phát bệnh một lần hồi đầu năm, sau được
điều dưỡng thì đã đỡ, cứ cẩn thận chắc chắn không có vấn đề.”
Tiêu Phương trả lời, cười ảm đạm.
Trần A Kiều kinh ngạc nhìn sư phụ, mấy tháng không gặp mà sư
phụ đã gầy đi nhiều. Năm xưa lâm nạn, nàng gặp hắn ở căn nhà cỏ, cảm giác hắn
có phong độ của thần tiên, tao nhã như trăng thanh gió thoảng, dù cực chẳng đã
phải cho nàng bái sư nhưng vẫn chiếu cố nàng về mọi mặt. Nhiều năm sống cùng
nhau, bây giờ vừa có tình cảm như một người thầy, vừa như một người anh. Vậy mà
tình cảm ngày hôm nay đã đến lúc phai nhạt. Tiêu Phương không giống Tang Hoằng
Dương, Liễu Duệ, cũng không phải là Lưu Lăng để có thứ tình cảm giữa những người
cùng xuyên không, thứ tình cảm mà dù có gió táp mưa sa cũng không thể nào lay
chuyển được, Hắn là sư phụ, dù có siêu phàm thoát tục nhưng vẫn ở trong phạm vi
thời đại này.
“Trần nương nương hôm nay trở về, kính xin giúp Tiêu Phương chuyển
lời tấu lên Hoàng thượng”, Tiêu Phương chắp tay hành lễ, nói: “Công chúa Duyệt
Trữ đã không còn đáng ngại. Tiêu Phương là kẻ mây trời gió biển, thật sự không
quen ở cung Vị Ương, kính xin được ra đi.”
“Được rồi.” Trần A Kiều đáp, nở nụ cười mà ngay cả Thượng Vô
Câu cũng có thể nhìn thấy rõ trong chiếc lúm đồng tiền của nàng ẩn chứa đau
thương, “Đây là việc cuối cùng có thể làm giúp sư phụ, Nhạn Nhi tất nhiên sẽ cố
gắng hết sức.”
“Mà…”, nàng nghi ngờ hỏi, “rốt cuộc thì Sở Phi Hiên có thù
oán gì với Triêu Thiên môn?”
“Đó là hắn có oán thù cá nhân với ta”, Tiêu Phương đáp, rõ
ràng tỏ vẻ không muốn nói nhiều, “Lần này làm liên lụy đến Trưởng công chúa Phi
Nguyệt là lỗi của ta.”
“Lăng Nhi chắc sẽ không oán trách sư phụ. Con tới y quán là
còn có một việc.” Nàng khẽ chớp mắt, nói: “Những ngày gần đây con thường bị mất
ngủ nên muốn chế một ít Dưỡng Thần hương để an tâm dưỡng thần.”
“Những loại hương đó đều do nương nương ngày trước đích thân
điều chế, Tiêu Phương hoàn toàn không biết.”
“Không cần gấp lắm đâu, con nói tên thuốc, sư phụ hốt thuốc
giúp con là được.” Nàng vui vẻ nói.
“Năm phân Bạc hà trắng, sáu tiền Phòng phong, năm tiền Đỗ
hành, năm phân Khương hoạt tửu sao, một phân Tửu liên, hai phân Tửu cầm, một tiền
Bạch phục linh, hai tiền nhân sâm, năm phân Cam thảo, một tiền Phá cố chỉ, một
tiền Cẩu kỷ tử.” Nàng đọc một mạch, không để ý vẻ mặt Tiêu Phương vừa thoáng
kinh ngạc.
“Trước hết cần đủ dùng cho một tháng”, nàng làm bộ suy nghĩ
rồi nói.
“Ừm, nương nương phối thuốc thế này đúng là rất chính xác”,
Tiêu Phương trầm ngâm một hồi, “Nếu giảm Bạch bạc hà đi một phân, thêm vị Bán hạ
nữa thì công hiệu an thần càng cao.”
“Đa tạ sư phụ chỉ dạy.” Trần A Kiều cúi đầu, “Thế thì chế
theo cách sư phụ nói đi.”
“Ừ”, hắn gật đầu, xoay người lại bảo, “Lộng Triều, đi lấy
thuốc giao cho Trần nương nương.”
Một lúc lâu sau, Trần A Kiều buồn bã lên tiếng, “Sư phụ, Nhạn
Nhi cáo lui.” Nàng ra khỏi y quán, thấy Lộng Triều đi từ đầu hành lang tới. Người
thiếu niên giao thuốc, nghiêng đầu ngắm nhìn nàng một lúc rồi hỏi, “Tỷ không về
Đường Cổ Lạp Sơn nữa sao?”
“Đúng vậy, Đường Cổ Lạp Sơn…” Mặc dù lòng không vui nhưng
nàng vẫn bị người thiếu niên chọc cười. Giờ phút này cậu ta vẫn còn có cách ứng
xử vô cùng thuần khiết giống như năm xưa.
“A”, Lộng Triều cũng không để ý, hỏi tiếp luôn, “Thật
không?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, nói: “Không trở về nữa.”
“Tại sao?”
Nàng dịu dàng, “Tại sao đệ không đi hỏi Tiêu ca ca của đệ?”
“Huynh ấy không nói.” Người thiếu niên đáp gọn.
“Trên cõi đời này có mấy người thực sự được vui vẻ chứ?” Trần
A Kiều bình thản đáp, căn dặn, “Sau này không có tỷ bên cạnh thì đệ phải quan
tâm hơn đến Tiêu ca ca. Người muốn uống trà thì gặp Tang Hoằng Dương mà lấy, muốn
dùng