
“Bẩm nhị thiếu gia, cũng tới sáu bảy phần rồi ạ.” Trần Lăng
khom người đáp.
Đúng vào lúc đó, một chiếc xe từ góc phố chạy ra, hai con ngựa
kéo xe toàn thân trắng như tuyết, chỉ có một điểm đen trên móng, to khỏe khác
thường. Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Đường Ấp hầu mà chẳng làm bốc lên một tý
bụi nào, hai bên xe có khảm phù hiệu riêng của cung đình.
“Đây rồi!” Trần Thương vui mừng ra lệnh cho lính gác cổng,
“Mở rộng cổng phủ ra!”
Xe ngựa chạy thẳng một mạch đến nội viện mới dừng lại. Trần
Thương bước lên chào, “Cung đón nương nương về phủ.”
Trần A Kiều ngồi trong xe khẽ lên tiếng đáp lời, đợi hai đứa
bé và Lưu Lăng xuống xe xong mới cầm một chiếc đèn giấy vén rèm, nhìn Trần
Thương cười dịu dàng, “Bao năm rồi không gặp, Tam ca vẫn mạnh khỏe chứ?”
Theo thứ hạng con cháu trong phủ Đường Ấp hầu thì Trần
Thương đứng thứ ba, lúc này hắn nhìn người con gái từ trên xe bước xuống, cảm
giác bồi hồi. Mặc dù không phải cùng mẫu thân sinh ra nhưng Trần Thương biết rõ
về vị tiểu thư bảo bối độc nhất của Trần phủ này. A Kiều được quá nhiều sủng ái
nên sinh tính kiêu căng ngang ngược, trước mặt Hoàng thượng cũng không nhượng bộ
lấy một li nên kết quả là bị bãi về Trường Môn. Theo hắn đây cũng không phải là
chuyện ngẫu nhiên. Nhưng thời gian bảy năm có thể làm thay đổi một con người đến
thế này sao? Người con gái trước mắt tuy khuôn mặt vẫn ẩn chứa đầy ngạo khí
nhưng thái độ thì lại rất ôn hòa, mềm mại như hoa cúc nở trong vườn vào độ
chính thu.
“Hèm.” Được Trần Lãng ho khan nhắc nhở, Trần Thương mới hoàn
hồn lại được, vội nói, “Trưởng công chúa đã chờ ở bên trong từ lâu rồi, nương
nương hãy vào nhanh lên.”
Phủ Đường Ấp hầu tích lũy phú quý suốt trăm năm nên huy
hoàng lộng lẫy không thua kém bất kỳ một phủ Hầu tước nào ở trong kinh thành.
Trần A Kiều cúi đầu, “Ta còn chưa dâng lễ chúc thọ thì làm
sao dám mặt dày đi vào cơ chứ?”
“Nương nương nói quá lời, chỉ cần nương nương tới thì đã là
lễ chúc thọ lớn nhất đối với Trưởng công chúa rồi.” Trần Thương đỡ lời, “Huống
chi nương nương không vào thì làm thế nào dâng lễ chúc thọ được chứ?”
“Lễ chúc thọ của ta lại phải dâng lên ở bên ngoài mới được.”
Trần A Kiều giơ tay đưa ra chiếc đèn cung đình. Trần Thương bấy giờ mới nhìn thấy
chiếc đèn này được chế tạo bằng cách dùng giấy Tức Lam tốt và dai nhất bịt kín
phần trên của đèn rồi dùng bút lông thật nhỏ viết lên trên đó gần trăm chữ Thọ
lớn nhỏ không đều nhau, thiết kế cực kỳ độc đáo.
“Lăng Nhi, đưa mồi lửa cho ta.”
Trần Thương thấy nàng cầm chiếc đèn cung đình đi xuống khỏi
đình viện, đến một nơi trống trải đốt lên rồi nhẹ nhàng tung lên. Sau đó trước
ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên của hắn, chiếc đèn nương theo chiều gió thổi, từ từ
bay lên. Lúc này đang mùa thu, trời cao trong xanh, gió tây nhè nhẹ, chiếc đèn
cứ thế trôi về hướng nội viện.
“Đây là cái gì vậy?” Một người trong nội viện nhanh mắt phát
hiện ra vội hỏi.
Chiếc đèn cung đình tinh xảo bay trên không trung, ánh lửa rực
rỡ làm cho chữ Thọ trên giấy càng phát sáng rõ ràng, cứ thế lững lờ theo gió cuốn
về phương xa.
“Cũng không có gì đâu, đó là do Kiều Kiều nhớ tới người mẫu
thân yêu thương con gái suốt bao năm mà không biết lấy gì báo đáp nên mới cố ý
dành nửa tháng tự tay chế tạo chiếc đèn lồng cung đình, viết lên trăm chữ Thọ để
cầu nguyện cho mẫu thân được sống lâu trăm tuổi.” Trần A Kiều vừa bước vào
phòng vừa lên tiếng.
“Việc gì phải làm thứ đồ chơi này.” Lưu Phiếu vui vẻ bước tới,
khoác tay nhìn nàng trìu mến: “Thảo nào mẫu thân cứ máy mắt mãi, con đến là tốt
lắm rồi.”
Bên trong phủ, mọi người trầm trồ xuýt xoa nhìn đèn cung
đình càng bay càng cao. Chợt có một vị phu nhân quen thân với Trưởng công chúa
Quán Đào hỏi, “Lễ chúc thọ thực sự rất độc đáo, lòng hiếu thảo của Trần nương
nương thật đáng khen ngợi. Nhưng mà tiện thiếp không hiểu được làm thế nào mà
đèn lại bay lên được vậy?”
“Chiếc đèn này được gọi là đèn trời”, Trần A Kiều nhẹ nhàng
đáp.
“Tương truyền rằng chỉ cần người đốt đèn trời thành tâm cầu
phúc thì đèn trời sẽ bay đến tận tay Thiên đế, thực hiện một nguyện vọng của
người thắp đèn.” Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng quay sang giải thích cho
mọi người rồi đi tới trước mặt Trưởng công chúa Quán Đào, hơi nhún mình xuống,
“Phi Nguyệt chúc Trưởng công chúa phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Đa tạ Trưởng công chúa Phi Nguyệt”, Lưu Phiếu đáp lễ. Bà
nhìn cháu gái ngoại Lưu Sơ đang túm tay áo A Kiều và Lưu Mạch bên cạnh nàng rồi
âu yếm gọi, “Mạch Nhi, Sơ Nhi, đến đây với bà nào.”
“Bà ngoại”, Lưu Sơ buông tay áo mẫu thân rồi nhào vào trong
lòng bà ngoại.
“Kiều Kiều”, Lưu Phiếu bế cháu ngoại, giọng bùi ngùi, “Hôm
nay mẫu thân đã ngần này tuổi rồi, chỉ cần con cùng Mạch Nhi, Sơ Nhi cùng các
anh của con có thể luôn ở bên cạnh là mẫu thân tâm rồi. À, còn cả Yển Nhi nữa.”
Bà quay đầu lại nhìn vào con trai nuôi Đổng Yển đang đứng ở phía sau, nói thêm
một câu trấn an.
“Mẫu thân”. Trần A Kiều cảm động, nép sát vào người Lưu Phiếu,
mặc dù nàng biết rõ khát vọng quyền lực trong lòng người