XtGem Forum catalog
Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322354

Bình chọn: 8.5.00/10/235 lượt.

đó cũng là một chiến tích đáng nhớ.

Ngày hôm sau.

Giữa trưa Lê Chi Chi dùng xong cơm với khách hàng về công ty, vừa mở cửa mùi nồng nặc của hoa tươi liền xông vào mũi, cô che mũi nhíu mày, nhìn cái

văn phòng không hề lớn gì của mình đầy các loại hoa: hoa hồng, bách hợp, Tulip, hoa hướng dương. . . . . .

Nói tóm lại, cực kỳ lộn xộn thêm hoa mắt, loạn tới nổi cô nhường như không thể tìm được phòng mình nằm hướng nào.

“Ôn Nhu, xảy ra chuyện gì?”

Ôn Nhu bước ra từ trong “vườn hoa”.

“Chị Chi Chi, mấy cái này là do cửa hàng bán hoa đưa tới, ông chủ của cửa hàng còn nói là vị hôn phu của chị tặng.”

“Chị Chi Chi, từ khi nào chị có thêm một anh chồng chưa cưới vậy? Sao tụi em không biết?” một nhân viên khác tên Tiểu Thanh tò mò.

Không ngờ chị Chi Chi là người “yên yên ổn ổn ăn tam bát công” , đột nhiên toát ra “chồng chưa cưới” ngang xương như vậy.

[ yên yên ổn ổn ăn tam bát công: bát công có nghĩ là thùng cơm, ý chỉ

những người ngày thường yên lặng, không gây chú ý lại làm ra chuyện bất

ngờ'>

Lê Chi Chi sắc mặt đại biến.

“Tôi, tôi không có cái

chồng chưa cưới gì đó” Cô lớn tiếng phản bác.”Ôn Nhu, kêu người làm vệ

sinh dưới lầu, đem những đống này bỏ hết, thúi muốn chết, như vậy sao mà làm việc!”

“Nguyên đống này? Đều bỏ?” Ôn Nhu cùng Tiểu Thanh trăm miệng một lời, “Thật lãng phí nha. . . . . .”

“Vậy tùy mọi người xử lý, dù sao chị chỉ muốn trước giờ ta ca văn phòng trở

lại như cũ.” Lê Chi Chi mặt mày xanh mét đivào văn phòng.

Cô cực đoan chán ghét cảm giác bị đối xử như thế.

Nếu cô nhớ không lầm, thì hôm qua trong điện thoại cô nói rất rõ ràng rồi,

mong anh đừng xem cô là cô bé thích lãng mạn của mười năm trước.

Anh nghĩ cô ngại một bó hoa không đủ lãng mạn, vì thế nào đem hết hoa trong cửa hàng tới mới thỏa mãn sở thích mơ mộng của cô à?

Không, chuyện này càng khiến cô giận hơn thôi.

Lê Chi Chi ngồi ở trước bàn làm việc, long đầy lửa giận, lúc này không chờ anh gọi qua, cô từ trong tập tài liệu lấy ra danh thiếp kia, gọi

qua……….

Điện thoại riêng vang lên đúng lúc Quan Triễn Lạc đang có buổi họp quan trọng với các giám đốc bộ phận của tập đoàn, trợ lý nhận

được ánh mắt của tổng giám đốc, vội vàng giúp ông chủ nhận điện thoại.

Quan Triễn Lạc vẫn đang họp.

“Ách, ông chủ. . . . . . , đối phương “cực kỳ” kiên trì muốn ông tự mình nghe điện thoại. . . . . .”

Trợ lý nói vài câu với đối phương, không chịu nổi “Lửa giận” công kích của

đối phương, đành phải cầu cứu Quan Triễn Lạc, vầng trán Quan Triễn Lạc

đột nhiên nhăn lại, trợ lý liền nuột nước miếng.

Lúc sếp làm

việc, yêu cầu rất nghiêm khắc, đặc biệt là lúc đang họp, không thể vì

không xử lý được cuộc gọi là chen ngang, những ngày tiếp theo chỉ sợ

không dễ qua . . . . .

Đang họp bị chen ngang, Quan Triễn Lạc rất mất hứng, mặc dù là điện thoại riêng nhưng bất kể là ai, nếu không có

chuyện gấp thì không thể thuyết phục được cơn giận của anh.

Nhấn nút loa ngoài, “Tôi là Quan Triễn Lạc .” Anh báo tên xong nói chuyện tiếp.

Trong khí Quan Triễn Lạc còn chưa kịp phản ứng, loa điện thoại liền truyền ra một chuỗi âm thanh đầy lửa giân: “Quan Triễn Lạc ! Anh dư tiền lắm hả?

Làm gì mà đưa tới nguyên phòng hoa, thúi muốn chết!”

Cái giọng

hét càng lúc càng lớn: “Đừng có mà tặng hoa cho tôi như dụ dỗ bé gái,

lãng mãn hở? Lãng mạn bao nhiêu tiền? Lãng mạn là gì? Tôi cho anh biết,

một đồng cũng không đáng!”

Rắc!

Nghe thấy tiếng cúp máy,

mấy ông giám đốc bộ phận nhường như bị giật mình thiếu chút nhảy dựng

lên, nhưng bọn họ cố gắng làm cho nét mặt của mình cực kỳ bình tĩnh. Hơn nữa không chỉ có mặt bình tĩnh, còn phải giữ mồng giữ miệng, chuyện hôm nay mà có chút tiếng gió gì lọt ra ngoài, những người ở đây đều chờ

chết đi!

Quan Triễn Lạc trừng mắt nhìn điện thoại, âm thầm cười khổ.

Chi Chi của anh thật sự không phải là cô gái thích mơ mộng của mười năm

trước nữa rồi, anh đã huấn luyện thành công một Chi Chi độc lập tự chủ, mà giờ người chịu khổ vẫn là anh.

Quan Triễn Lạc xoa xoa mi tâm, tuyên bố: “Hôm nay họp tới đây, mọi người ra ngoài đi.”

Nhận được lệnh, nhóm giám đốc nối đuôi nhau ra ngoài, chờ mọi người đi hết,

Quan Triễn Lạc lại phân phó trợ lý: “kế hoạch công viện sau tám giờ tối

nay đều hủy hết. Còn có, sau này tôi sẽ thường qua Cao Hùng, cho nên

nhưng công việc bị hủy thì xếp lại vào thời gian khác.”

Trợ lý vẻ mặt đau khổ, biết rõ đó là một nhiệm vụ cực kỳ khó khan, giờ anh cũng chỉ biết gật đầu thôi.

Tổng giám đốc của một tập đoàn sao mà so được với nhóm đi làm, kế hoạch tham gia tiệc tùng này nọ cũng hết mấy tờ giấy rồi, ô ô, đây căn bản là

nhiệm vụ bất khả thi mà!

☆☆☆

Gần mười giờ tối, Lê Chi Chi mới ăn liên hoan xong với nhân viên.

Có lẽ sau khi gọi điện mắng Quan Triễn Lạc xong, tâm trạng Chi Chi rất

tốt, sau khi tan tầm la hét mọi người đi ăn liên hoan, cô mời khách,

trong bữa tiệc cô còn uống mấy ly, giờ người còn hơi cồn, mà điện thoại

cứ rung hoài, ân, còn chưa lấy lại cảm giác, người có chút lân lân.

Trước tiên bắt taxi đi về, cô sung sướng ngâm nga bài hát, tay cầm túi xách, gió đêm thổi nhẹ vào mặ