
inh xác nói cho
em biết là, trong tương lai vài năm tới, em không ở trong kế hoạch tương lai của anh, em phải học tập không có anh ở bên người, em phải học
chính mình tự chăm sóc bản thân mình, em phải lớn dần, không thể lại ỷ
lại vào anh. . . .”
☆☆☆
Theo lo lắng trong mộng
tỉnh lại, thời gian lập tức quay trở lại mười năm sau, cô còn nhớ rất rõ ràng lời nói tàn nhẫn của Quan Triển Lạc.
Cô nghĩ đến đã muốn nhận đủ cảm giác tình yêu đẹp bị cắt đứt. . . . . . Cảm giác đau đớn đó tới bây giờ cô còn nhớ rõ.
Mà cô, tối hôm qua thế nhưng còn cùng hắn lên giường!
Lê Chi Chi mắng chính mình, đem tất cả những từ thô tục mình biết đều mắng qua một lần.
Hơn nữa sau khi tỉnh lại cô phát hiện Quan Triển Lạc sớm rời đi, hơn nữa
chỉ lưu lại trên đầu giường một tờ danh thiếp cá nhân, phía sau viết:
anh sẽ liên lạc với em sau.
Hiện tại là như thế nào, cho cô là rác rưởi sao? Dùng xong liền bỏ.
Lê Chi Chi tức giận là chính mình rất vô dụng, đào hôn trốn ba năm, Quan
Triển Lạc mới xuất hiện một đêm liền toàn bộ quên hết, còn bị “Ngủ” đi!
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận đã chết!
Cô đang cầm đầu ở trên giường kêu to: “Quan Triển Lạc, ta Lê Chi Chi nếu
lại để ý ngươi, ta liền. . . . . . Ta liền. . . . . .”
Ta liền nửa ngày, cũng không nói tiếp.
Lê Chi Chi thở phì phì từng ngụm từng ngụm hô hấp: “A! Lê Chi Chi —— ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy!”
Vì Quan Triển Lạc nguyền rủa chính mình thật sự rất không đáng, bởi vậy cô âm thầm thề, Quan Triển Lạc nếu lại xuất hiện ở trước mặt mình, cô sẽ
đem hắn cho là cột điện ven đường, hoặc là cô hồn dã quỷ cũng tốt, cô sẽ không đem hắn trở thành là Quan Triển Lạc.
Tóm lại, bọn họ lúc đó dừng ở đây, kết thúc bằng một dấu chấm trong cuộc tình này. Chỉ là sáng sớm vừa bước vào văn phòng, trên bàn của Lê Chi Chi đã xuất hiện một bó hoa hồng rất to.
Hoa hồng đỏ, rất đẹp, rất lãng mạn. Mắt của nhân viên nữ trong văn phòng tràn đầy hâm mộ.
Trong bó hồng tinh xảo ấy hé ra một tấm thiệp thanh lịch màu trắng viền vàng, trên ấy có viết: có công chuyện cần phải về Đài Bắc giải quyết, xin
lỗi!
Lê Chi Chi không hề cảm động, cô hừ lạnh, tiện tay bỏ luôn tấm thiệp vào thùng rác.
Cô, Lê Chi Chi, giờ là một người có ý chí sắc đá, anh nghĩ cô vẫn là cô bé
khóc sướt mướt cầu xin anh đừng đi của mười năm trước sao?
Chỉ cần một bó hồng là dụ được cô à?
Ha, đúng là mắc cười.
Anh tự nhiên xuất hiện “Ngủ chung” xong rồi tự nhiên biến mất, nhờ cửa hàng gửi tới một bó hồng, và nghĩ rằng cô sẽ vui mừng khôn xiết chạy nhào
vào người anh à?
Không có cửa đâu.
Nhấn nút nội bộ “Ôn Nhu, em vào đây một chút.”
Chỉ chốc lát sau, Ôn Nhu mở cửa bước vào.
“Ôn Nhu, em giúp chị xử lý bó hoa này đi.” Tay phải Lê Chi Chi nâng má, chỉ hơi nhếch má lên tỏ vẻ đang hỏi, “Em nói, nên bỏ vào thùng rác có thể
tái sinh? Hay loại không thể tái sinh?” .
Ôn Nhu người cũng như
tên, mặt mày thanh tú xinh đẹp, cô chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu, “Chị
Chi Chi, hoa này rất đẹp, em thật là muốn bỏ à?”
Thật đáng tiếc a!
“Đúng, bỏ đi.” Miễn cho nhìn chướng mắt, tâm trạng làm việc cũng cũng bị ảnh hưởng.
Ôn Nhu cảm thấy tiếc, nhưng người nhận hoa là chị Chi Chi, cô muốn xử lý như thế nào người khác cũng không quyền lợi xen vào.
“Chị thấy bỏ vào loại không thể tái sinh đi.” Giống như tình cảm của cô dành cho Quan Triền Lạc vậy, đều “không thể tái sinh” .
Ôn Nhu nghe theo mệnh lệnh, ôm nguyên bó hoa đi.
Ngay lúc bó hoa biến mất trước mắt thì điện thoại riêng của cô lại vang lên.
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.” Thói quen rồi.
“Chi Chi, em nhận được chưa” giọng truyền đến, là cái tên Quan Triễn Lạc lên giường xong rồi chạy.
“Nhận được, nó đang nằm ở thùng rác không thể tái sinh.” Giọng nói vẫn rất
nhẹ nhàng tự nhiên, kỳ thực là đang giấu một cây dao tùy thời đâm người.
Quan Triễn Lạc ở đầu bên kia hơi im lặng.
“. . . . . . Anh tưởng trải qua chuyện tối qua, chúng mình không còn ân oán gì nữa.”
Ha ha a, anh đúng là tưởng, tượng, quá, nhiều.
“Có sao? Tôi chỉ cho là tối qua không cẩn thận ngủ chung với một người đàn
ông thôi. Mà sáng sớm người kia cũng chạy rồi, hại tôi đến cơ hội trả
thù lao cũng không có.”
Nói cách khác, cô đem anh trở thành “trai bao”.
“Chi Chi. . . . . .” Sự tình phát triển theo chiều hướng mà Quan Triễn Lạc không hề mong muốn.
Đàn ông đúng là đàn ông, chỉ biết dùng nửa thân dưới để giải quyết chuyện
về phụ nữ, họ cứ nghĩ là dù xảy ra hiểu lầm hay tranh chấp to lớn tới
đâu chỉ cần “ngủ” một giấc là happyend.
Họ xem phụ nữ là gì?
Hay là nói cách khác, cô muốn hỏi anh, Quan Triễn Lạc rốt cuộc xem Lê Chi Chi, làm loại người gì?
Lê Chi Chi giận cực kỳ, liền hùng hùng hổ hổ hét vào điện thoại : “Anh
tưởng chỉ cần một bó hồng là tôi bỏ qua cho anh hả? Nghĩ hay quá hơ!
Quan Triễn Lạc, tôi không còn là cô gái sống chỉ biết mơ mộng lãng mạn
như trước nữa, với tôi hoa hồng chỉ là thức phế thải lãng phí tiền của
mà không hề có tác dụng gì.”
Rắc!
Cúp điện thoại, Lê Chi
Chi tự vỗ tay cho mình, tuy là không có gì đáng kiêu ngạo, nhưng có thể
chiến thắng Quan Triễn Lạc một lần,