
đẹp không hề có hứng thú, chỉ ở bên bãi biển đi
dạo một chút, ai cũng không muốn xuống biển.
Bất quá đến buổi trưa, bữa trưa là ở nhà hàng hải sản nổi tiếng, An Diệc Bác còn nổi bật đặt trước bánh ngọt hương vị biển cả đặc sắc. Nhập Hồng hết sức cảm động, ngay trước mặt hai đứa trẻ tặng An Diệc Bác một cái
hôn, điều này khiến trong lòng An Nhiên càng thêm phức tạp.
Ăn cơm xong, An Diệc Bác dắt tay Nhập Hồng, thâm tình khẩn thiết mời bà
cùng ông lên du thuyền đã được chuẩn bị từ trước, để cùng trải qua một
đêm tuyệt đẹp. Hai gò má Nhập Hồng ửng hồng, khuôn mặt thẹn thùng như
thiếu nữ mới lớn, cười gật đầu một cái.
Sau khi đưa Nhập Hồng lên thuyền, An Diệc Bác liền quay trở lại , nhắc
nhở Khâu Thiếu Trạch chăm sóc An Nhiên thật tốt, trước nửa đêm phải trở
về khách sạn ngủ.
An Nhiên nhìn chằm chằm mặt biển tối như mực, lại bắt đầu suy nghĩ lung
tung. Nhưng cô lại bị say tàu lợi hại, thấy du thuyền ở trên mặt biển
đung đưa cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi. Cô nghiêm túc cảnh cáo An Diệc
Bác: "Cha nhất định phải đem mẹ bình an mang về!"
Vẻ mặt An Diệc Bác có chút buồn phiền, "Nhiên Nhiên, tha thứ cha được không?"
An Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào những hạt cát đã vùi hết một nửa chân nhìn.
"Cha thật lòng yêu mẹ con. Cha vẫn muốn gia đình mình, cũng không thể
rời bỏ các con. Ngày đó. . . . . . Chỉ là gặp dịp thì chơi. Cha bảo đảm, sẽ không tái diễn chuyện đó nữa."
An Diệc Bác nói rất thành khẩn, nhìn thấy con gái rơi nước mắt, ông giơ
tay lau đi nước mắt trên mặt cô, lại dùng sức ôm lấy cô, lúc này mới rời đi.
Sau khi An Diệc Bác và Nhập Hồng rời đi, An Nhiên ngơ ngác nhìn thật
lâu, cho đến khi Khâu Thiếu Trạch không nói tiếng nào rời đi, cô mới
xoay người vội vàng đi theo.
Khâu Thiếu Trạch lặng lẽ đi dọc theo bờ biển, An Nhiên theo ở phía sau,
cứ đi một bước lại hất cát một lần. Đi một lát cảm thấy mệt mỏi, cô đem
giầy cởi ra đeo vào trên cánh tay, tiếp tục đá cát.
Khâu Thiếu Trạch đột nhiên dừng lại, cúi người xuống vỗ ống quần phía
sau mình. An Nhiên lúc này mới chú ý tới cô đá hắn một thân đầy cát,
muốn làm ra dáng vẻ xin lỗi nhưng không được. Bên bờ biển có tiếng trống "tùng tùng tùng" , đi lên phía trước liền thấy đèn đuốc sáng trưng, có
một nhóm các cô gái mặc váy bằng cỏ đang lắc mông nhảy múa.
Trong lòng An Nhiên nổi lên ác ý, từ phía sau chợt vỗ vào mông Khâu
Thiếu Trạch một cái, lập tức đẩy hắn ngã xuống bờ cát. Hắn ngã cực kỳ
nhếch nhác, ngậm một miệng cát, trong lỗ tai đều là tiếng cười hả hê của An Nhiên.
Hắn bò dậy vỗ vỗ cát trên người, căm tức nhìn cô: "Em làm gì thế?"
"Xem anh không vừa mắt!" An Nhiên cười giống như tiểu ác ma, trong bầu
trời đêm tối chỉ lộ ra hai cái răng nanh trắng như tuyết. Cô cười híp
mắt khom lưng lại gần, nhìn hắn dùng tay dính nước biển lau mặt của
mình, nhưng chỉ làm cát dính lên nhiều hơn, lại càng lộ ra vẻ nhếch nhác tức cười.
Ai ngờ Khâu Thiếu Trạch lại kéo mắt cá chân của cô, An Nhiên"A" một
tiếng liền bị hắn ném ngã trên mặt đất, cái ót đụng lên trên bờ cát, mặc dù mềm mại, nhưng vẫn làm cô có chút choáng váng.
Khâu Thiếu Trạch giận đến cả mặt đều đỏ bừng, đem cát ướt nhẹp bôi lên
mặt cô. An Nhiên giơ chân đá hắn một cước, "Cho anh khi dễ tôi, khốn
kiếp!" Cô đá một cước ngay giữa eo hắn, Khâu Thiếu Trạch đau đến mức che hông đứng thẳng người lên.
"Ngu ngốc, mặt trắng nhỏ tay trói gà không chặt!" An Nhiên nhanh nhẹn
nhào qua đè hắn ngã xuống đất, chặt chẽ ấn hai vai hắn vai dính lên cát, hài lòng tự mãn, "Anh cử động nữa xem?"
Cô cưỡi đè ở trên người hắn, lại hoàn toàn không phát hiện loại tư thế
này có gì không ổn. Bình dưỡng khí trên vai hắn bị cô kéo xuống ném qua
một bên, hắn nặng nề thở hổn hển, lạnh lùng nhìn cô, "Rốt cục em muốn
làm cái gì?"
An Nhiên thò tay vào trong túi quần cụt, lấy ra chiếc nhẫn nho nhỏ, kéo
tay của hắn qua, lung túng đeo vào ngón áp út của hắn , "Cái này trả lại cho anh, về sau tôi cũng không nợ anh cái gì!"
Mượn ánh đèn, Khâu Thiếu Trạch híp mắt nhìn cái nhẫn bé nhỏ trên tay
mình. Chiếc nhẫn bạc được gắn đá, đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù chiếc nhẫn được gắn đá này không thể so được với kim cương nhưng vẫn còn
nguyên như cũ rất đẹp.
Chiếc nhẫn này là di vật của mẹ hắn để lại, từ căn phòng cho thuê cũ
rách cho đến cô nhi viện chật chội, rồi đến An trạch xa hoa, hắn vẫn giữ gìn đeo trên tay, cho đến khi hắn lớn, không thể đeo vừa nó nữa, mới
đem nó cùng tấm hình kỉ niện kia để ở chung một chỗ, khóa vào trong ngăn kéo.
Chỉ là, buổi tối ba năm trước, hắn lần nữa mở ngăn kéo ra lại phát hiện
chiếc nhẫn không cánh mà bay, tấm hình hắn và mẹ chụp chung bị xé thành
những mảnh vụn nằm ở trong ngăn kéo, bên trong chỉ còn lại những mảnh
vụn tán loạn.
Một khắc kia, trong lòng hắn cực kỳ hận, hận không được, liền đem tất cả đều hủy diệt. Nhưng việc cuối cùng mà hắn làm được cũng chỉ có thể là
đỡ cái bàn há miệng to để hít thở oxi.
"Nó tại sao lại ở chỗ em?"
Vẻ mặt An Nhiên rối rắm, "Là tôi cầm. Bây giờ là anh." Khi ánh mắt lạnh
lẽo của hắn nhìn cô chằm chằm, cô buông lỏng cổ tay đang s