
kéo hắn, "Nói không chừng là cấp thầy đấy."
Lục Nhược khinh miệt nhìn cô: "Tiểu nha đầu thì biết cái gì."
Lúc bọn họ đi qua, giữa quảng trường đã bị người vây quanh như nước chảy
không lọt. Lục Nhược cao, còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy trước mặt, An
Nhiên nhảy lên nhảy xuống nhưng vẫn không xem được, quyết định la lớn:
"Nhường một chút, người đấu đàn dương cầm đến rồi!"
Cô hét một
tiếng, đám người quả thật tách ra. Lục Nhược kéo cô, nhỏ giọng nói: "Em
thật sự muốn đấu à, cẩn thận mất thể diện, đến lúc đó đừng nói là anh
biết em đấy."
An Nhiên hả hê nói: "Tôi có cảm giác vui mừng cực kỳ. Dù sao anh Nam chỉ một lát nữa là đến, tôi liền đi lên vui đùa một chút."
"A..., " Lục Nhược bày tỏ ngạc nhiên, đẩy cô tiến lên, "Đi đi, để anh trai xem kỹ một chút, thua không cho khóc nhè!"
Lục Nhược đang muốn mở còng số chín ra, người chủ trì đã cười híp mắt tiến
lên: "Hai vị là tới tham gia sao? Xin đi sang bên tay trái ghi danh."
An Nhiên chỉ chỉ mình: "Chỉ có tôi tham gia."
Người chủ trì lộ ra nụ cười khổ sở: "Thật ngại, chúng tôi lần này là họp
thành đội tham gia, một nam một nữ. Người nổi trội có thể đạt được vé
vào xem buổi hòa nhạc của nữ hoàng Maria, còn là lô ghế tình nhân nữa!"
Vé vào xem buổi hòa nhạc của Nữ hoàng Maria rất khó kiếm, An Nhiên vừa
nghe xong mắt lập tức sáng lên, còn là ghế tình nhân nữa, nếu như có thể cùng Nam ca ca đi nghe nhạc, thật là cảnh tượng lãng mạn cỡ nào!
Cô hướng Lục Nhược cầu cứu, Lục Nhược từ trên cao liếc nhìn cô: "Cầu xin anh đi, cầu xin anh liền cùng em họp thành một đội."
An Nhiên do dự một lúc lâu, rất cẩn thận kéo kéo vạt áo của hắn, "Anh Lục Nhược . . . . . ."
"Ngừng!" Lục Nhược chà xát một bên cánh tay, "Nổi hết cả da gà rồi!"
Cái gọi là đấu đàn dương cầm, chính là một người và người còn lại sẽ tranh
tài đánh đàn Piano, đối phương bị khiêu chiến sẽ tùy ý đàn một khúc, đối phương khiên chiến sẽ đứng lên nói ra tên của bản nhạc đó, sau đó tiến
hành đánh đàn.
Người chủ trì muốn cho sôi nổi, nên trước khi
tranh tài liền cho mỗi người bọn họ viết nguyện vọng của mình lên một
tờ giấy nhỏ, người chiến thắng có thể yêu cầu đối phương bị thua phải
đọc lên nguyện vọng của mình, đọc ba lần.
Sau khi viết xong, An Nhiên rất trịnh trọng giao cho người chủ trì, Lục Nhược lại gần hỏi: "Em viết cái gì?"
"Không nói cho anh."
"Ta viết muốn cưa đổ toàn bộ mỹ nữ trên thế giới." Lục Nhược cười đến rất không nghiêm chỉnh.
"Vô sỉ."
"Lừa gạt em thôi." Lục Nhược nói, "Anh cái gì cũng không viết." Thấy An
Nhiên kinh ngạc sau đó là ánh mắt tức giận, hắn mừng rỡ hơn vui sướng,
"Ngu ngốc, để cho em viết em lại viết thật à, ha ha."
Côn đồ vô lại. Nam Tịch Tuyệt làm sao lại chơi cùng loại người này chứ!
Mặc dù hai người tranh chấp một ngày, nhưng trái lại khi hợp tác lại rất ăn ý. Một đường vượt qua khó khăn để tiến vào vòng cuối cùng. Đối thủ của
bọn họ xuất thân từ học viện âm nhạc chính quy, nghe nói còn giành được
không ít giải thưởng. Vẫn có chút không yên lòng mặc dù Lục Nhược cũng
đã nghiêm túc, tiết tấu dồn dập, trình diễn kỷ xảo đẹp đẽ, còn có phương thức cực mạnh của thanh niên nam nữ, đưa tới nhiều tiếng trầm trồ khen
ngợi từ mọi người vây xem.
Sau cùng là một khúc lên cao, An Nhiên cùng Lục Nhược đánh đàn thậm đã chí quên còng số chín trên tay hai
người vẫn chưa cởi ra, tay trái Lục Nhược hướng một đầu di chuyển, An
Nhiên bị hắn lôi kéo theo làm sai mất một nốt nhạc, cứ như vậy không
giải thích được bị thua.
Người chủ trì đưa cho cô tờ giấy nhỏ
viết nguyện vọng, An Nhiên lần nữa oán giận Lục Nhược: "Đều tại anh, còn không mở ra cho tôi!"
Lục Nhược mở còng số chín, thờ ơ nhún nhún vai: "Cái này thì có cái gì, thực lực của bọn họ vốn cũng không yếu."
"Xin lớn tiếng nói ra nguyện vọng của mình đi!" Người chủ trì khuấy động không khí hiện trường.
"Nốt nhạc đó do em đánh sai, em nói trước đi."
An Nhiên nhìn xuống phía dưới, nhất thời có chút hôn mê, Nam Tịch Tuyệt
không biết đã tới từ lúc nào, đang đứng ở bên ngoài đám người quan sát.
Cô cúi đầu nhìn câu nói trên tờ giấy, đôi môi ngập ngừng, thật sự là xấu
hổ. Cũng chỉ là Nam Tịch Tuyệt không phải sao, cô liền nhắm mắt kêu một
tiếng, sợ cái gì, người khác lại không biết cô.
Lục Nhược cúi đầu lại gần nhìn lén, hì hì một tiếng bật cười, dùng cùi chỏ thọc cô một
chút, "Mau đọc mau đọc, đại ca vừa đúng nghe đấy."
An Nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: " An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ra ai cũng không lấy!"
" An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ai cũng không lấy!"
" An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ai cũng không lấy!"
Lần thứ nhất hô lên, cô liền thấy vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt chấn động. Đột
nhiên, cô cảm thấy mọi người chung quanh đều không quan trọng, chỉ cần
anh nghe thấy được tiếng lòng của cô là tốt rồi.
Người chủ trì vỗ tay bảo hay: "Tình yêu chân chính!"
An Nhiên cùng Nam Tịch Tuyệt nhìn nhau. Trong nháy mắt đó, An Nhiên thậm
chí còn tưởng rằng bước kế tiếp anh sẽ phải bước nhanh lên sân khấu, đem cô ôm thật chặt, cô khát vọng anh đối với cô cũng làm ra sự việc cam
kết giống như mình