Snack's 1967
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325274

Bình chọn: 8.5.00/10/527 lượt.

của tiểu bảo bảo so với bạch ngọc còn nhẵn nhụi hơn, thật tốt." Cô nhớ tới lần

trước Cố Lãng không biết từ chỗ nào lấy được một tảng đá, sau khi cắt ra bên trong có màu xanh lá, trơn bóng, Cố Lãng còn cố ý khoe khoang mình

có phần văn hóa, nói cái gì"Hoa hồng Belin, san hô mọc thành bụi" .

"Lâm Bảo? Cái tên đó giống như là sửng vật( thú cưng), gọi là Lâm Lâm

đi, con gái nha, dễ đọc dễ nhớ, về sau đi nhà trẻ tên cũng dễ viết" Mẹ

Tần gõ bàn.

An Nhiên vừa nghe là do Cố Lãng đề cập, trực giác cũng không muốn dùng.

Nếu Nam Tịch Tuyệt ở chỗ này, anh sẽ đặt tên là gì đây? Cô vẫn còn do

dự, Tần Tiểu Mạn đã đem tiểu bảo bảo ôm lên mở miệng gọi một tiếng "Lâm

Bảo", nhìn con gái cười toe toét mà không có răng, cô nghĩ, liền đặt là

Lâm Lâm thôi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, An Nhiên lại càng ngày càng ngồi không

yên. Càng gần đến cuối năm, có nghĩa là cô cũng sắp được về nhà rồi. An

Nhiên sau khi xuất viện, vẫn ở tại căn hộ mà Tô Nam thuê. Nơi đó có mấy

sưởi ấ, muốn ăn uống cái gì cũng tương đối thuận tiện.

Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới sắp được về nhà, cô quả thực là đứng ngồi

không yên. Nếu không phải là con gái yếu ớt không được ôm ra ngoài, cô

chỉ hận ngay lập tức không thể bay đến thành phố S. Hiện tại cô chỉ một

lòng một dạ muốn gặp anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, được về nhà, cô

nghĩ cô có thể tha thứ cho anh vì đã "Biến mất"trong thời gian này. Cô

biết rất rõ Nam Tịch Tuyệt là người như thế nào, cũng biết tình cảm mà

anh đối với cô không bao giờ là giả, anh không đến, không trả lời, nhất

định là có chuyện gì đó ngăn cản. Hơn nữa gần đây khi cô liên lạc với

Nhập Hồng, phát hiện bà đi nước Pháp nghỉ phép. An Nhiên có cảm giác,

Nhập Hồng đi nghỉ phép, nghe càng giống như là đi chạy nạn.

Đầu tháng mười hai âm lịch, An Nhiên đã đặt xong vé máy bay, bắt đầu dọn dẹp hành lý. Có một vài thứ bị cô xếp xào sớm, đợi đến khi cần dùng mới phát hiện không có, liền một hồi luống cuống tay chân bới loạn. Nhà trọ luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp lại bị cô càng dọn dẹp càng trở nên loạn.

Sau khi đại học A cho nghỉ đông, Tần Tiểu Mạn lại tự giác sang đây, mỗi

ngày đều yêu thích không buông tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Lâm. Cô càng ngày càng không muốn Mẹ Tần tới, thời tiết lạnh, cô thương bà

là một mặt, chủ yếu là mẹ Tần nhìn thấy cô sờ mặt của Lâm Lâm liền đánh

cô, nói là mặt của đứa trẻ không thể luôn sờ, như vậy sẽ bị chảy nước

miếng. Mẹ Tần còn nhân cơ hội này càu nhàu mấy câu, Tần Tiểu Mạn học tập không giỏi đều là do khi còn bé Cố Lãng nhìn thấy cô sẽ luôn bóp mặt

của cô, nước miếng chảy nhiều khiến đầu óc không được tốt. Cách nói này

của bà không thể nào kiểm chứng, nhưng An Nhiên cũng cảnh giác lên, khít khao canh chừng không cho phép cô xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé của con gái

nữa. Hiện tại cô liền thừa dịp An Nhiên quay lưng lại len lén sờ vài

cái, sờ vài cái cũng sẽ không dài không méo a.

Sau khi Tô Nam biết An Nhiên phải đi, rất kiên trì mua vé máy bay đi

cùng cô, muốn đưa cô đi. Anh không cho An Nhiên cơ hội cự tuyệt: "Đưa

cậu đến bên cạnh anh ta, tớ mới an tâm. Hơn nữa. . . . . . Tớ cũng muốn

nhìn một chút, người đàn ông có thể làm cho cậu khăng khăng một mực như

vậy, là dáng vẻ như thế nào."

Phòng ngủ trong trường học không thể ở, Tô Nam đành thu dọn mấy đồ đơn

giản trở lại, Tần Tiểu Mạn bất đắc dĩ về nhà. Năm nay Cố Lãng không trở

về nhà ăn tết, một mình cô ở nhà cũng không có ý nghĩa.

Ngày An Nhiên đi, ba người nhà họ Tần cũng tới tiễn. An Nhiên hướng tới

bọn họ nói cám ơn, hơn nữa kích động ôm lấy mẹ Tần "Cám ơn dì."

Tần Tiểu Mạn đang lau nước mắt, lưu luyến, trắng trợn nhéo mặt Lâm Lâm

một cái. Cô bé bị bịt kín cơ hồ chỉ còn lại một đôi mắt, sau khi bị sờ

soạng, thịt trên quai hàm lồi ra chút ít, Tần Tiểu Mạn cũng biết cô bé

nhất định sẽ cười, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

"An An, cậu nhất định phải trở lại gặp chúng tớ." Tần Tiểu Mạn lôi kéo

tay An Nhiên "Nhớ mang Lâm Lâm trở lại, người đàn ông của cậu liền

miễn."

Ba Tần tán thưởng vỗ vỗ bả vai của Tô Nam"Tiểu tử còn tốt chứ. Mua được vé về nhà chưa?"

"Đã định tốt, chú yên tâm."

Trên máy bay, thế nhưng An Nhiên lại bị say máy bay. Cô ở trong phòng

cho Lâm Lâm bú, mình liền không nhịn được nôn. Tô Nam bị tiếp viên hàng

không gọi vào, thấy dáng vẻ kia của cô, cũng không kịp kiêng dè, giúp cô lau người, lấy quần áo mới cho cô.

Tô Nam một tay ôm Lâm Lâm, một tay ôm lấy An Nhiên, để cho cô tựa vào

trong lồng ngực mình nghỉ ngơi. Bên cạnh cũng có một bà mẹ đang cho con

bú, cười cười: "Vị tiên sinh này thật là săn sóc."

Tô Nam hàm hồ nói quanh co hai tiếng.

Lâm Lâm mới vừa rồi ăn chưa no, vào lúc này lại rầm rì bắt đầu muốn

khóc. An Nhiên thật sự khó chịu vô cùng, Tô Nam đỏ mặt, dưới sự chỉ dẫn

của người mẹ kia, để cho An Nhiên dựa vào anh, cởi áo của cô ra, đem Lâm Lâm đưa đến trong ngực cô bú sữa mẹ.

Người mẹ kia vỗ con của mình, cười: "Là vừa làm ba đi, thói quen thì tốt rồi. Phụ nữ sinh con xong, cái gì cũng không nên ngại nữa."

Đợi đến khi máy bay hạ cánh, còn chưa ra khỏi sân bay, Tô Nam liền cởi

á