
ui, cảm thấy nơi này giống anh
nhất. Hai cái lông mi rất cong khiến cho bảo bảo thoạt nhìn rất có khí
chất mạnh mẽ, An Nhiên cũng nghĩ ra được dáng vẻ của cô khi lớn hơn một
chút nữa.
Nhớ tới lần trước Tô Nam tới dây, thân thể cứng ngắc cẩn thận ôm con bé
một lát, cẩn thận từng li từng tí chọc con bé chơi, con bé lại không nể
mặt khóc lớn, càng khóc, về sau lại nôn khắp người anh một thân sữa,
cũng cho anh một thân ướt đẫm nước tiểu, làm cho Tô Nam không tránh khỏi nhếch nhác, lại chọc cho những người khác ở trong phòng ôm bụng cười
lăn lộn.
Lúc ấy trong lòng cô liền ê ẩm, tại sao, chính anh là cha đứa bé lại
không trở về liếc nhìn con bé một cái. Ban đêm bảo bảo khóc to, bên cạnh không có người, một mình cô dỗ dành con bé, có lúc cũng khiến cô khóc
theo.
Mẹ Tần rất nhanh dời đi đề tài, bà đem bảo bảo ôm đi lên "A, tắm tắm rồi."
Tô Nam và Tần Tiểu Mạn, cả hai đều từ trường học tới. Hai người đứng
trước cửa phòng bệnh sửng sốt một chút, nghe được trong phòng tắm có
tiếng vang, Tần Tiểu Mạn nhất quyết hô "Ở nơi đó."
Tần Tiểu Mạn đem cửa phòng tắm đẩy ra một đường nhỏ, lập tức bị Mẹ Tần
rống lên "Cẩn thận gió, đóng." Tần Tiểu Mạn làm mặt dày chen vào rất
nhanh rồi đóng cửa lại, đem Tô Nam nhốt ở bên ngoài.
Tô Nam nghe được giọng nói của Tần Tiểu Mạn "Con theo Tô Nam tới , cậu ta mua đồ chơi cho tiểu bảo bảo."
Tim của Tô Nam đập mạnh. Gặp phải thời điểm An Nhiên cho con bú, anh
luôn chủ động tránh đi . Mới vừa rồi qua khe cửa, vừa hay nhìn thấy An
Nhiên ở đối diện đang cho bảo bảo bú sữa, trên chân cô còn lót cái chăn, tiểu bảo bảo ăn, Mẹ Tần nhân cơ hội lau người cho cô.
Có lẽ là nghe được tiếng vang, thời điểm An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh,
bảo bảo cũng ngừng miệng quay mặt theo. Sau đó. . . . . . Tô Nam đứng ở
ngoài cửa, mặt bạo hồng, anh không phải cố ý muốn xem . Anh không phải
chưa từng xem qua những thứ này trên phim hành động, chỉ là. . . . . .
Anh thích An Nhiên vẫn dừng ở mức tương đối thuần khiết , cho dù là
trong đêm khuya mê loạn, cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ, làm cho anh sau khi tỉnh lại thoáng qua chút phiền muộn mà nghĩ: là cô sao.
Cửa phòng tắm mở ra, Mẹ Tần nhìn Tô Nam đứng chon chân ở cửa, phất tay đuổi anh "Chớ chặn cửa."
Tô Nam ngơ ngác vừa di chuyển, có chút ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào
An Nhiên. Trong ngực cô đang ôm tiểu bảo bảo bị cuốn chặt chỉ lộ một nửa cái mặt trắng nho nhỏ, cổ áo rộng thùng thình của cô bị kéo xuống, lộ ra gần một nửa bầu ngực trắng nõn. Trong khoảng thời gian này, tóc An
Nhiên đã dài qua lỗ tai, cũng không còn trang điểm đậm, có lẽ là bởi vì
làm mẹ, khí chất trên người cũng đều nhu hòa đi rất nhiều, càng ngày
càng giống dáng vẻ như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Cô đi qua bên cạnh anh, mang đến một trận nồng đậm mùi sữa.
Tô Nam nhạy cảm phát hiện biến hóa trong thân thể mình, khắc chế ngừng thở, thầm mắng mình biến thái.
Tô Nam ở bệnh viện một lúc liền viện cớ vội vã rời đi. Trên đường tâm
trạng lo lắng của anh cũng lay động một lúc lâu, anh vì An Nhiên mà ra
mặt, hơn nữa chuyện anh chăm sóc cô cũng không có ảnh hưởng đến danh dự
của anh, ngược lại còn mang đến cho anh rất nhiều lợi ích. Chẳng hạn như hình tượng của anh chói lọi hơn, nhất là các bạn học nữ qua mọt số
người trung gian. Biết được quan hệ của anh và An Nhiên không phải là
tình yêu, cũng có nữ sinh lớn mật chủ động lấy lòng, cũng đều bị anh tận lực ôn hòa từ chối.
Chuyện An Nhiên mang thai mang đến cho anh đả kích rất lớn. Lướt qua
việc anh chưa có kinh nghiệm trong yêu đương không nói, dưới tình huống
này, An Nhiên vẫn nguyện ý vì người đàn ông kia sinh con, đủ để nói rõ
là cô coi trọng anh ta bao nhiêu.
Tô Nam phiền não đá một viên gạnh bên cạnh chân, chửi rủa chính mình: "Con mẹ nó mày chính là cá Los¬er!"
Một ngày nọ, Mẹ Tần rốt cuộc không chịu nổi mỗi ngày Tần Tiểu Mạn đều mở miệng ra đều gọi "Bảo bảo ", liền đề nghị với An Nhiên: "Phải đặt chon
ha đầu này cái tên đi thôi. Trước tiên đặt nhũ danh cũng được."
Đặt tên? Trong đầu An Nhiên suy nghĩ một đống lớn tên tiếng Anh, hoa
hồng, tường vi, đủ loại hoa tháng năm. Cô nhớ đến có một lần cô dã tâm
bừng bừng nói về chuyện sau này nhất định phải sinh con trai với Nam
Tịch Tuyệt, sinh con trai sẽ đặt tên là Hồ Giáp. Nam Tịch Tuyệt còn nắm
mặt cô hỏi tại sao lại muốn sinh con trai, cô hung hãn nắm quyền bày tỏ: "Sinh con trai để nó đi chà đạp con gái nhà người khác, suy nghĩ một
chút đã cảm thấy thoải mái!" Lúc đó cô bị Nam Tịch Tuyệt"Dọn dẹp" một
phen, cũng có chút ồn ào nho nhỏ.
"Tớ cũng không biết nên đặt tên gì." Do dự nửa ngày, An Nhiên đẩy đẩy
Tần Tiểu Mạn "Cậu đặt đi, không phải cả ngày cậu đều xem tiểu thuyết
sao, tên nhiều người như vậy cậu cũng đều nhớ."
Tần Tiểu Mạn vừa nghe đến liền phấn khích, hồ thiên địa hải nói một trận, Mẹ Tần nhéo cô một cái "Nghĩ một cái thực dụng đi."
Tần Tiểu Mạn nhăn nhó, lại không nhịn được gặm gương mặt trắng nõn mềm
mại của tiểu bảo bảo một cái "Liền gọi bảo bảo cũng rất tốt. Lâm Bảo
cũng được a, lần trước Cố Lãng đã nói, Lâm chính là mỹ ngọc. Da