
, hỏi thăm
mấy câu rồi tự động xin phép về.
“Hôm nay cháu mạo muội tới thăm bác, chưa báo trước đã tới rồi, bác với Tri Vy đang ăn tối ạ? Cháu không làm phiền nữa, lần khác cháu tới”.
Bà Viên gật đầu, không giữ lại, Đổng Tri Vy cũng không biết nói gì đành nhìn Trần Văn Văn ra về.
“Kệ cô ta, chúng ta nói tiếp chuyện”. Nói xong bà kéo Tri Vy vào nhà rồi
đóng cửa: “Sao cô ta lại quay về chứ? Còn tới tận đây tìm Cảnh Thụy?
Việc này sao cháu không nói với bác, lẽ nào hai đứa cãi nhau vì chuyện
này…”.
“Bác đừng hiểu nhầm, cháu chỉ là nhân viên của Thành Phương,
chị Trần mới là bạn học cũ của sếp Viên, hai người đã quen nhau lâu lắm
rồi”.
“Ừ, giá mà không quen cô ta có phải tốt không, chỉ cần nhớ tới cô ta là nhớ lại bao chuyện bực mình”. Bà Viên bực bội nói.
Đổng Tri Vy đã từng nghe chuyện ngày trẻ của Viên Cảnh Thụy và Trần Văn Văn, cũng đủ thấu hiểu phản ứng của bà Viên, nhưng mấy lời sau đó của bà
Viên khiến cô không chống đỡ nổi.
“Tri Vy, chuyện này là do con trai bác không tốt, bây giờ bác gọi điện cho nó bảo nó về chuộc tội với cháu”.
“Đừng, đừng, bác…”. Đổng Tri Vy cuống lên: “Sao bác không nghe cháu nói chứ,
cháu và sếp Viên không có mối quan hệ như bác nghĩ đâu, cháu… anh ấy…
cháu…”.
Đổng Tri Vy nói tới đây thì chuông điện thoại reo, vừa reo
vừa rung, cô cúi đầu nhìn, màn hình nhấp nháy mấy chữ rất bắt mắt, ngay
cả bà Viên cũng nhìn thấy và bảo: “Đúng lúc quá, Cảnh Thụy gọi điện tới
kìa”.
Đổng Tri Vy nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng Viên Cảnh Thụy, câu đầu tiên là: “Em đang ở đâu?”.
Cô mở miệng nhưng không biết phải trả lời thế nào, tim đập liên hồi, lòng
bàn tay túa đầy mồ hôi, như đang vụng trộm làm chuyện mờ ám bị người ta
bắt được.
Bà Viên đứng bên đã trả lời thay cô: “Tri Vy đang ở nhà mình”.
Đổng Tri Vy bịt chặt điện thoại nhưng không kịp, Viên Cảnh Thụy hỏi lại đầy ngạc nhiên: “Em đang ở nhà tôi?”.
Trong lòng Đổng Tri Vy khẽ kêu trời, không thể không đáp: “Vâng, chuyện là thế này…”.
Anh ngắt lời cô: “Tối nay có một cuộc họp gấp cần em tham gia, tôi bảo bác
Trần tới đón em, mẹ tôi… em nói với bà lát tôi sẽ gọi cho bà sau”. Nói
xong anh cúp máy.
“Sao rồi, sao rồi?”. Bà Viên đứng bên vội vã hỏi.
Đổng Tri Vy cúp máy rồi mỉm cười nói: “Không sao ạ, sếp Viên bảo cháu tối
nay tăng ca, có một cuộc họp quan trọng cần cháu tham gia”.
Bà Viên
hứ một tiếng, nói: “Cái thằng này, làm cái gì không biết”. Nói xong liền mỉm cười với cô: “Được rồi, đi tăng ca đi, tối nhớ cùng nhau về đây,
bác nấu bữa khuya cho hai đứa ăn, tiện thể dạy dỗ nó một trận”.
Đổng Tri Vy nghe xong không còn sức trả lời nữa.
Chú thích:
(11) Trong “Kinh thi – Tiểu nhã – Tang hộ chi thập quy biện” có câu “Điểu vi nữ la, thi vu tùng bách” có ý nói cây điểu cùng cây nữ la bám vào cây
tùng cây bách. Bây giờ hay dùng chữ điểu la (dây leo) để gọi những người thân thuộc, ý nói như dây điểu dây la được bám vào cây tùng cây bách,
cũng được dựa dẫm vào những người thân quyền cao chức trọng (ND).
(12) Duras tên thật là Marguerite Donnadieu, năm 1943 bà đổi tên thành
Marguerite Duras theo tên một làng vùng Lot-et-Garonne, nơi có ngôi nhà
của cha mẹ bà. Sinh tại Gia Định, Đông Dương (thành phố Hồ Chí Minh,
Việt Nam ngày nay). Bà là một nhà văn và đạo diễn nổi tiếng. Những năm
cuối đời, Marguerite Duras còn có một mối tình với Yann Andréa, một sinh viên trẻ say mê các tác phẩm của bà, kém Duras tới ba mươi tám tuổi
(ND).
(13) Tiebar: Một dạng forum trên trang baidu, Trung Quốc (ND).
Về tình yêu, bảo anh miêu tả một thứ không phải thực thể lại chẳng tìm được duyên cớ này thực là làm khó anh quá.
1
Bác Trần tới rất nhanh, bà Viên tiễn Đổng Tri Vy lên xe, ánh mắt của bà
tràn ngập sự hiền từ và trông đợi, khiến cô chỉ muốn mình co lại thành
một chấm nhỏ.
Tại sao Viên Cảnh Thụy không giải thích rõ ràng với bà hai người vốn không có quan hệ gì? Hay là anh cũng lười giải thích?
Cô biết cứ để bà Viên hiểu nhầm thế này mãi là không được, Trần Văn Văn
cũng đã tới đây, cho dù bà Viên có để ý chuyện năm xưa đi nữa thì chỉ
cần Viên Cảnh Thụy lựa chọn thì chuyện đó cũng không thành vấn đề? Người vô duyên nhất lại thành ra là cô, ngay cả sự hứng thú nhất thời của anh cũng bị cô từ chối, bây giờ lại để mẹ Viên Cảnh Thụy cứ tiếp tục hiểu
nhầm mối quan hệ của hai người.
Chiếc xe lao nhanh và ổn định trên
những con phố đêm Thượng Hải, bác Trần vẫn im lặng lái xe như bình
thường, hai tay đặt trên vô lăng, Đổng Tri Vy nhìn phía trước, đột nhiên hỏi: “Không phải về công ty ạ? Đường này không đúng”.
“Tổng giám đốc Viên đang ở khách sạn”. Bác Trần trả lời ngắn gọn.
Đổng Tri Vy biết tối nay Viên Cảnh Thụy phải tới dự buổi tiệc ở khách sạn
năm sao bên sông, trước đây cô còn thấy lạ vì Trần Văn Văn không đi cùng anh, nhưng khi cô ấy một mình xuất hiện ở cổng nhà bà Viên thì cô đã
hiểu, hèn chi Viên Cảnh Thụy không dẫn cô gái nào đi cùng mà một mình
tới đó.
“Họp ở khách sạn sao?”. Cô hỏi thêm câu nữa, mặc dù thấy hơi
lạ nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bây giờ kĩ thuật video phát
triển, cho dù