
àm theo giờ, mỗi tuần ba lần
tới đây giúp bà dọn dẹp nhà cửa, cũng chỉ là lau cửa sổ, người già thích sạch sẽ nên trong nhà không có lấy một hạt bụi, chỗ nào cũng sáng bóng.
Trong điện thoại bà Viên nói sẽ nấu món ngon, khi Đổng Tri Vy tới nơi các món ăn đã bày đầy bàn. Hai người ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ trong bếp,
món thịt kho thực sự rất ngon, Đổng Tri Vy ăn hết một bát cơm to với
canh lúc nào không biết, bà Viên rất vui, không ngừng gắp thức ăn cho cô rồi nói chuyện với cô về cách làm món thịt kho.
Mẹ Đổng Tri Vy mắt
vốn không tốt nên ngay từ nhỏ cô đã quen làm việc nhà. Hai người nói đến nấu ăn thì rất hào hứng, chỉ riêng nói chuyện nấu thịt kho thế nào cho
ngon mà nói tới mười mấy phút, còn nói tới chuyện nướng tôm, bung lươn
và xào cà tím, khu bếp nho nhỏ rộn rã tiếng cười.
Bà Viên vừa nói vừa thở dài: “Vẫn là có người nói chuyện cùng mới vui thế này, bình thường
bác đều ăn cơm một mình, buồn chết đi được”.
Đổng Tri Vy an ủi: “Tổng giám đốc Viên bận quá thôi chứ thực ra anh ấy quan tâm tới bác lắm ạ”.
“Bác biết, nhưng nhà cửa lạnh lẽo quá, cháu nhìn đấy, trong nhà đến tối chỉ
có mình bác ngủ, nếu có vài đứa trẻ con chạy đi chạy lại thì vui biết
mấy”.
Đổng Tri Vy sững người, không hiểu câu chuyện chuyển sang chủ đề trẻ con từ bao giờ.
“Tri Vy à, bố mẹ cháu năm nay bao nhiêu rồi?”.
“Bố cháu sáu mươi, mẹ cháu kém bố cháu hai tuổi”. Thấy bà Viên không nhắc chuyện trẻ con nữa cô thở phào.
“Vậy bố mẹ cháu không vội à?”. Bà Viên vội hỏi.
“Dạ?…”. Đổng Tri Vy bị hỏi bất ngờ chỉ thốt lên được một tiếng.
“Cháu thấy đấy, Cảnh Thụy ngoài ba mươi rồi, cháu cũng đâu còn nhỏ, chuyện
của hai đứa khi nào thì tính đây? Hai đứa không vội nhưng bác vội rồi,
đợi vài năm nữa bác không trông nổi trẻ con đâu, bác không thích thuê
bảo mẫu trông trẻ, làm gì có ai đáng tin cậy bằng người nhà, cháu nói
đúng không?”.
Đổng Tri Vy hoảng hốt thật sự: “Thưa bác, sao bác lại nghĩ cháu với tổng giám đốc Viên…”.
“Sao cháu vẫn gọi nó xa cách thế?”. Bà Viên chau mày, sau đó cơm cũng không
ăn nữa mà buông đũa xuống đưa hay tay nắm lấy tay cô: “Hai đứa cãi nhau
à? Bác biết mà, chắc chắn là lỗi của nó rồi, cái thằng ấy từ bé đã không biết dỗ dành phụ nữ, cháu nói đi, có bức xúc gì bác giải quyết cho
cháu”.
“Anh ấy không… không, không, là cháu không có…”. Đổng Tri Vy luống cuống.
“Con trai bác bác biết chứ, Tri Vy à, Cảnh Thụy thích cháu, cho dù nó chưa nói ra nhưng bác nhìn là bác biết”.
Chỉ một câu nói nhưng cũng khiến hai má cô đỏ bừng, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Hai người cùng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, bà Viên lẩm bẩm:
“Chắc chắn là bà Triệu lại tới tìm bác buôn chuyện đây mà, đã bảo bà ấy
là tối nay bận rồi, cái bà này thật là, không nhớ gì cả”. Nói xong bà
đứng dậy ra mở cửa.
Đổng Tri Vy xem giờ rồi thở phào, chưa tới tám
giờ, lúc này chắc Viên Cảnh Thụy vẫn đang ở bữa tiệc, anh là khách mời
chính cho dù có về sớm cũng không thể nào về giờ này được.
Chỉ cần
không phải Viên Cảnh Thụy thì ai đến đây làm khách cũng tốt, như thế cô
có thể xin phép về sớm, không cần phải trả lời những câu hỏi khiến cô há hốc miệng ra nữa.
Đổng Tri Vy đẩy ghế đứng dậy: “Để cháu mở cửa cho
ạ, chúng ta cũng ăn xong rồi, lát nữa cháu dọn dẹp cho bác rồi xin phép
về ạ”. Nói xong cô liền ra ngoài mở cửa và đối diện với người đang đứng
bên ngoài.
Cả hai cùng sững lại.
Người đang đứng bên ngoài là Trần Văn Văn, Đổng Tri Vy hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp Trần Văn Văn ở
đây, Trần Văn Văn cũng vậy, hai người đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Tri Vy à, ai thế?”. Trong nhà vọng ra tiếng nói và tiếng bước chân của bà
Viên, khi ra tới cửa bà chợt dừng lại, thấy Trần Văn Văn đang xách một
túi hoa quả, hoa tươi và quà đứng ngoài, bà chỉ tay về phía cô ấy, vẻ
mặt ngập ngừng không đáng dám tin.
Trần Văn Văn nhận ra bà Viên ngay, cô lập tức rời ánh mắt khỏi Đổng Tri Vy và mỉm cười nói: “Cháu chào
bác, cháu là Trần Văn Văn, bạn học cùng đại học với Cảnh Thụy”.
Mấy giây sau bà Viên mới từ từ à một tiếng và nói: “Là cô à”.
Đổng Tri Vy hơi ngại: “Thưa bác, cháu xin phép về trước, bác và chị Trần cứ từ từ nói chuyện”.
Bà Viên không nhiệt tình lắm với vị khách đột ngột xuất hiện này, bà kéo
tay Tri Vy không cho cô về: “Cháu vội gì chứ, không phải đã nói tối nay
đến chơi với bác sao, không có việc gì đâu”. Nói xong bà quay sang Trần
Văn Văn: “Cô tới tìm Cảnh Thụy à? Nó không ở đây, cũng không biết khi
nào về đâu”.
Thái độ rất lạnh nhạt.
Trần Văn Văn vẫn mỉm cười rất
lịch sự còn đưa hai tay cầm giỏ quà lên: “Bác gái, hôm nay cháu tới thăm bác ạ, Cảnh Thụy có biết”. Sau đó quay sang nói với Tri Vy: “Tri Vy,
gặp cô ở đây thật trùng hợp”.
“Hai người biết nhau?”. Bà Viên ngạc nhiên.
“Chị Trần và sếp Viên cùng tới công ty rồi ạ”. Đổng Tri Vy giải thích.
“Thế à?”. Bà Viên tỏ rõ sắc mặt không vui.
Đổng Tri Vy rất ngại, bà Viên là người miệng nói tay làm, miệng nói chuyện
nhưng tay vẫn túm chặt tay cô không buông, Tri Vy bất lực, ba người đứng ngoài cửa nói vài câu, Trần Văn Văn cũng không đòi vào nhà