pacman, rainbows, and roller s
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325400

Bình chọn: 9.00/10/540 lượt.

họp cùng người ở bên kia bán cầu chỉ cần một chiếc máy

tính là xong. Lúc Viên Cảnh Thụy bay đi bay lại cũng thường xuyên tận

dụng thời gian thế này, khi còn làm thư ký của anh cô đã quen rồi.

Chỉ là bây giờ cô không còn là thư ký của anh nữa, đã lâu không đột ngột

được gọi đi họp thế này, đột nhiên nhận được điện thoại của anh, cô thấy rất bất ngờ.

Khách sạn nằm bên sông, thời điểm cuối tháng hai sắp

chuyển sang tháng ba là lúc Thượng Hải lạnh nhất, bác Trần lái xe ra

khỏi đường hầm và chuyển hướng đi về phía khách sạn Mậu Duyệt. Trong xe

rất yên tĩnh, Đổng Tri Vy nhìn ra ngoài cửa kính, từng đôi tình nhân

đang dắt tay nhau đi trên phố, mái tóc của những cô gái không đội mũ bay nhè nhẹ theo gió, những ngọn đèn màu trang trí cho dịp năm mới trên phố vẫn chưa được gỡ xuống giống như những vì sao lấp lánh trải dài trên

con đường rộng lớn.

Cuối cùng bác Trần cũng lái xe vào bãi đỗ xe của

khách sạn, điện thoại của Chiêm Hữu Thành vang lên rất đúng lúc, cậu báo cho cô địa điểm họp ở tầng nào, Đổng Tri Vy xem giờ, chưa đến mười giờ, chắc buổi tiệc cũng vừa kết thúc, nối tiếp thật vừa vặn, không lãng phí chút thời gian nào.

Trước khi xuống xe bác Trần đột nhiên nói: “Thư ký Đổng”.

Cô không còn là thư ký của Viên Cảnh Thụy đã ba tháng nay nhưng bác Trần

vẫn quen gọi cô như thế, không hề thay đổi, cô cũng không bảo bác sửa.

Có lẽ vì trong đáy lòng cô vẫn lưu luyến quãng thời gian đã qua nhưng không thể nói thành lời, thật đáng xấu hổ.

Đổng Tri Vy ngừng lại, không vội mở cửa mà quay đầu lại, thấy bác Trần đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Bác Trần nói: “Thư ký Đổng, tổng giám đốc Viên rất vất vả, cô không thấy sao?”.

Đổng Tri Vy sững người.

Bác Trần ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ chậm rãi: “Thư ký Đổng, tôi là

người thô lỗ, không biết nói những lời vòng vo, nhưng thời gian qua tổng giám đốc Viên đối xử với cô thế nào tôi đều để ý, cậu ấy chưa từng đối

xử với người phụ nữ nào như thế cả. Cô có biết đợt hai người vừa trở về

từ Thành Đô, ngày nào cậu ấy cũng đứng bên cửa sổ đợi cô, lúc cô về cậu

ấy cũng đứng nhìn theo, cô từ chối cậu ấy, cậu ấy buồn tới mức hôm sau

đi luôn”.

Đổng Tri Vy cúi đầu, trong lòng như có bàn tay ai đó đang khuấy đảo: “Sao bác biết anh ấy nhìn cháu…”.

“Là cô giúp việc nói, thư ký Đổng này, có nhiều việc người ngoài nhìn thấu

rõ nhất, cô sợ cái gì chứ? Cậu ấy có làm sếp lớn đến mấy thì cũng chỉ là một người đàn ông. Khi thích một người phụ nữ người đàn ông nào cũng

như nhau, chỉ cần cô ấy vui mà thôi. Cậu ấy thích cô chứ đâu có làm gì

cô, tại sao cô lại tránh mặt cậu ấy?”.

“Anh ấy không thích cháu”.

Đổng Tri Vy không thể tiếp tục im lặng nữa, cô ngẩng đầu lên như muốn

biện hộ cho mình: “Vâng, có lẽ anh ấy đã từng nghĩ thế, nhưng bác thấy

đấy anh ấy quên rất nhanh, bây giờ chị Trần cũng tới rồi, còn quá khứ

của anh ấy nữa…”.

“Quá khứ của tổng giám đốc Viên thì sao?”. Bác Trần đột nhiên cũng kích động theo: “Thư ký Đổng, cô không nên nghe người

khác nói linh tinh, người khác không tin cậu ấy, cô cũng không tin

sao?”.

Cửa xe đột nhiên được mở ra, giọng Chiêm Hữu Thành vang lên:

“Thư ký Đổng, có thể lên trên được không? Cuộc họp sắp diễn ra rồi”.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi lập tức dừng lại, Đổng Tri Vy bước ra khỏi xe,

Chiêm Hữu Thành cùng cô vào thang máy, Đổng Tri Vy không quay đầu lại,

nhưng cô biết bác Trần vẫn lặng lẽ nhìn theo cô, ánh mắt đầy vẻ không

tán đồng.

Viên Cảnh Thụy quả nhiên đã ở trong phòng, lúc Đổng Tri Vy

tới cuộc họp đã bắt đầu. Màn hình tinh thể lỏng trên tường được nối tạm

với máy tính hiện rõ tình hình phòng họp bờ bên kia đại dương, có người

đứng trước ống kính nói tiếng Anh, tốc độ rất nhanh, tay cử động rất

mạnh.

Trong phòng họp có nhiều người, ngoài Viên Cảnh Thụy và một số

nhân viên EMT cao cấp ra còn có hai thành viên tổ chuyên trách từ DM

tới, cuộc họp liên quan tới việc roadshow giới thiệu cổ phiếu. Buổi

roadshow đầu tiên vốn định diễn ra ở Stockholm bây giờ lại đột ngột đổi

sang Zurich, nhiều chi tiết đều phải làm lại từ đầu, sáng mai lên máy

bay, ngày kia bắt đầu công tác giới thiệu, thời gian gấp rút nên tranh

thủ được lúc nào hay lúc đó, bắt buộc phải tổ chức cuộc họp vượt đại

dương như thế này.

Tất cả mọi người trong phòng đều biết Đổng Tri Vy, hai người thuộc DM cũng không ngoại lệ, Đổng Tri Vy cũng quen mặt họ,

chính là ông Yamada thích uống trà xanh và ông Smith thích uống cà phê

mocha sữa không đường.

Ông Yamada và Smith thấy Đổng Tri Vy bước vào

liền nhìn cô mỉm cười. Viên Cảnh Thụy ngồi trên ghế sofa sát cửa sổ, anh còn mặc nguyên lễ phục dự tiệc, vừa nghe người trên màn hình nói vừa

cúi xuống nhìn tập tài liệu trong tay, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay

lại nhìn cô một cái, cũng không nói gì mà chỉ ngồi thẳng người dậy.

Chỉ cần nhìn qua là cô biết anh đã uống rượu, hơn nữa uống không ít, đôi

mắt đen láy của anh hơi ướt, chắc do trong phòng nóng quá nên áo khoác

cũng đã cởi ra, bên ngoài áo sơ mi chỉ mặc áo gilet, lúc ngồi thẳng dậy

có thể nhìn thấy rõ vòng eo hẹp của anh.

Anh gầy đi thấy rõ,