
ng thể cùng một người đàn ông
đứng trên cùng nấc thang thì cũng không có tư cách ở bên cạnh người ấy”.
Mai Lệ để lộ vẻ mặt rất kỳ lạ rồi thở dài, nói: “Vớ vẩn, phụ nữ quan trọng
nhất là dựa dẫm vào người khác, đợi đàn ông của mình yêu thương, phụ nữ
nếu lợi hại như đàn ông thì cần đàn ông để làm gì chứ?”.
Đổng Tri Vy cúi đầu động động đũa, trả lời: “Mau ăn đi, lát nữa còn về làm việc”.
Khi Đổng Tri Vy về tới văn phòng thì điện thoại trên bàn đang reo, bên kia
đầu dây là tiếng của giám đốc thị trường, cô nói chuyện với ông ấy được
một lúc thì điện thoại di động trên bàn cũng reo. Số điện thoại hiện lên trên màn hình khiến cô phải nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại bàn,
cô vội ấn nút nghe di động rồi cẩn trọng lên tiếng:
“Thưa bác, bác gọi điện cho cháu ạ?”.
Giọng bà Viên ở đầu dây bên kia cũng khá e dè, dường như đang gặp phải chuyện gì đó khó xử.
Bà hỏi Đổng Tri Vy: “Tri Vy, sao gần đây cháu không tới thăm bác thế? Giận gì bác à?”.
Bà nói như thế khiến Tri Vy đỏ bừng mặt.
Từ nhỏ cô đã quen chăm sóc bố mẹ, không muốn nhìn thấy, nghe thấy người
lớn buồn, huống hồ bà Viên đối xử rất tốt với cô, cô thích người phụ nữ
thẳng tính này, những ngày được nghe bà kể chuyện vui ngày bé của Viên
Cảnh Thụy là hồi hức vui tươi và bí mật của cô, cô cảm thấy mình khiến
bà nói câu này qua điện thoại là một tội lỗi.
Cảm giác tội lỗi khiến
Đổng Tri Vy lập tức lên tiếng, quên mất mình phải nói “Gần đây công ty
rất bận” hoặc “Nhà cháu có chút việc bận nên cháu không đi được”, cô đã
nói: “Không phải đâu ạ, cháu vẫn luôn nhớ bác, bác có muốn ăn canh không ạ, cháu hầm canh mang tới cho bác”.
Bà Viên bên đầu máy bên kia mỉm
cười: “Chỉ có cháu mới chu đáo thế, không cần mang gì tới đâu, tối nay
tới nhà bác ăn cơm, bác nấu món ngon cho mà ăn”.
Đổng Tri Vy sững người rồi lặp lại câu nói trong vô thức: “Đến nhà bác ăn cơm?”.
Bà Viên khẳng định: “Đúng thế, đã nói rồi đấy, bác đi mua thức ăn đây”.
Nói xong liền cúp máy, không để Đổng Tri Vy có thời gian từ chối.
Phản ứng đầu tiên của Đổng Tri Vy là lập tức gọi lại, nói tối nay cô không đi được.
Ngón tay đã đặt trên nút gọi lại nhưng cô không thể nào ấn xuống được.
Cô phải từ chối bác ấy sao? Cô vẫn còn nhớ câu đầu tiên khi bà Viên gọi
điện: “Tri Vy, sao gần đây cháu không tới thăm bác thế? Giận gì bác à?”, rồi sau khi nghe được câu trả lời của cô đã vui sướng thế nào.
Cô thích mẹ Viên Cảnh Thụy và mong muốn bà vui vẻ, cô không muốn những hiểu nhầm không cần thiết khiến bà buồn.
Một mình Đổng Tri Vy ngồi ở văn phòng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn
quyết định đi, Viên Cảnh Thụy không ở cùng mẹ, huống hồ cô biết tối nay
anh có một buổi tiệc vô cùng quan trọng phải tham gia. Buổi tiệc này do
một số công ty hợp tác muốn chúc anh roadshow giới thiệu cổ phiếu thành
công nên bày ra, với kinh nghiệm của cô thì những buổi tiệc thế này
thường kéo dài tới nửa đêm canh ba. Cô tan ca là tới chỗ bà Viên ngay,
cho dù Viên Cảnh Thụy có nổi hứng tới thăm mẹ thì khi buổi tiệc kết thúc cô cũng đã ra về.
Sau khi tan ca Đổng Tri Vy ra về đúng giờ khiến tất cả mọi người trong phòng hành chính đều kinh ngạc.
Bà Viên vẫn ở trong khu phố cổ, không vì chuyện bị bắt trói lần trước mà
thay đổi cách sống. Người già vốn rất cố chấp, có điều Viên Cảnh Thụy
cũng có cách đối phó của mình. Sau khi xảy ra chuyện anh đã mời vệ sỹ đi theo bà, công khai thì bị bà từ chối, sau đó đã chuyển sang anh ngấm
ngầm, chỉ khổ thân mấy vệ sĩ, rõ ràng là làm việc quang minh chính đáng
nhưng vẫn phải nấp nấp trốn trốn, làm việc gì cũng không dễ dàng.
Để
tiết kiệm thời gian cô đã gọi taxi đi, suốt dọc đường cố gắng nghĩ một
số chuyện để phân tán sự chú ý của mình, lúc gần tới nơi thấy bên đường
có hàng hoa quả cô liền xuống mua ít bưởi và anh đào mà người già thích
ăn, sau đó xách hai túi to bước vào ngõ hẻm.
Cô hi vọng mình có thể
làm cho bà vui, hơn nữa cô nghĩ đến lúc này rồi chuyện hiểu nhầm trước
đây chắc sẽ tự biến mất. Mặc dù sâu thẳm trong lòng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy lưu luyến.
Cô là người mâu thuẫn như thế đấy, rõ ràng biết thứ
hấp dẫn nhất, quyến rũ nhất trên thế giới này đang bày ra trước mắt
nhưng cô vẫn bịt mắt quay lưng bước đi, sau đó lại hối hận, hận mình
không đủ dũng cảm. Có lúc tham lam cũng là một loại dũng cảm, bây giờ đã tới mức khi ở gần Viên Cảnh Thụy cô sẽ bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng khi
anh bước tới bên cô nhưng không nhìn cô, không nói chuyện với cô, đột
nhiên cô nhớ lại những hồi ức cô muốn ép mình quên đi, những hồi ức ấy
khiến tim cô tan vỡ.
Đổng Tri Vy vừa đi vừa nghĩ, lúc ngẩng đầu lên
đã tới cửa nhà bà Viên. Cô bấm chuông, cửa tự động mở, bà Viên thấy cô
liền mỉm cười, gương mặt đầy nếp nhăn nở rộ như một đóa hoa.
“Mau vào đây, ngửi xem có thơm không? Bác đang làm món thịt kho”.
6
Bà Viên không chuyển khỏi đây, tới giờ vẫn sống trong căn nhà kiểu cổ này, Viên Cảnh Thụy không khuyên được mẹ chuyển đi nên đành mua lại nhà
trên, nhà dưới và sửa sang lại để mẹ anh sống thoải mái hơn một chút.
Bà Viên sống một mình, có một cô giúp việc l