Old school Swatch Watches
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325373

Bình chọn: 7.5.00/10/537 lượt.

ghiêm mặt: “Năng lực của Đổng Tri Vy rất tốt, phòng hành

chính lại thiếu người, sao nào, cậu có ý kiến gì à?”.

Hạ Tử Kỳ nhìn anh: “Cậu đừng bảo tôi là cho tới bây giờ cậu vẫn chưa có được Đổng Tri Vy đấy”.

“Tôi nói rồi, đây đều là việc của công ty, chuyện ban nãy tôi nghĩ không đơn giản vậy đâu, cậu phái người đi điều tra tất cả mọi người có cổ phần ở

Thành Phương cho tôi, đặc biệt là ở nước ngoài”. Viên Cảnh Thụy chau mày đáp, rõ ràng là anh muốn kết thúc chủ đề này.

“Việc này tôi sẽ lo,

nhưng kết cấu của nhà đầu tư nước ngoài như Lâm Ân rất phức tạp, có một

số cổ đông vốn không lấy danh nghĩa cá nhân tham gia, đều dùng các công

ty trên giấy tờ để vận hành đồng vốn. Cậu cũng biết đấy bây giờ mở một

công ty, thêm một cổ đông là có thể làm được rồi, những người trong giới tài chính thạo trò này nhất”.

Hạ Tử Kỳ chỉ tay ra ngoài cửa sổ ví dụ: “Những công ty trên giấy như thế ở Hồng Kông chỗ nào cũng có”.

“Tôi biết, vì thế càng phải cẩn thận hơn nữa”. Viên Cảnh Thụy gật đầu.

“Vậy cậu thì sao?”. Hạ Tử Kỳ hỏi ngược lại.

“Tôi?”. Anh chau mày.

“Cậu không chỉ phải cẩn thận mỗi chuyện này đúng không”. Hạ Tử Kỳ nói một

câu dài đầy ẩn ý: “Đàn bà là hổ dữ, đặc biệt là những người khoác lông

cừu, cậu đạt được quá nhiều thứ từ phụ nữ rồi bây giờ cẩn thận kéo gặp

báo ứng, bị ăn cả xương cũng không còn”.

Câu nói này độc quá, Viên

Cảnh Thụy nghe xong mà sững sờ, sau đó anh đứng dậy chửi: “Con mẹ cậu

cút mau cho tôi, đừng tưởng là bạn bè thì tôi không đánh cậu”.

Nói nghe hung dữ thế không nghĩ xem một cánh tay mình còn đang bó bột kìa kìa.

Viên Cảnh Thụy lật bản kế hoạch thêm hai trang nữa rồi lên tiếng: “Còn một việc nữa”.

Anh còn chưa nói hết thì bên ngoài có tiếng phụ nữ vang lên, giọng hơi trầm nhưng không khàn, cũng rất nhẹ, đang gọi tên anh: “Viên Cảnh Thụy? Viên Cảnh Thụy? Anh có trong đó không?”. Nghe như đang làm nũng.

Viên

Cảnh Thụy đáp lại một tiếng rồi đặt bản kế hoạch xuống. Sau khi anh vào

văn phòng cánh cửa không được đóng lại, bên ngoài là hành lang vắng vẻ,

tiếng bước chân đã tới cửa nhưng không bước vào trong mà đứng lại ngoài

cửa, người này nhìn vào bên trong rồi cười, nói với anh: “Có phải em làm ảnh hưởng tới công việc của anh không, sếp lớn”.

Anh mỉm cười: “Em vào đi, đây là giám đốc phòng hành chính của Thành Phương, Đổng Tri Vy, hôm nay cô ấy trực ban”.

“Giám đốc trẻ thế này à?”. Cô gái bước vào trong, ban nãy cô ấy đứng ngoài

cửa, ngược sáng nên không nhìn rõ dung mạo, bây giờ đứng trước mặt ở cự

li gần, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, không còn quá trẻ, nhưng khi cười

hai lúm đồng tiền trên má cũng cười theo, trên môi còn một nốt ruồi son, nhìn rất đáng yêu.

“Tôi là Trần Văn Văn”. Cô gái lên tiếng nói tên

mình rồi chỉ Viên Cảnh Thụy đang đứng bên cạnh: “Là bạn học cũ của anh

ấy, mấy năm rồi không gặp, chúng tôi gặp nhau trên máy bay, cô nói xem

có trùng hợp không”.

Trần Văn Văn đứng cạnh Viên Cảnh Thụy, xinh đẹp

như một đôi búp bê phủ đường trên bánh gato, Đổng Tri Vy chỉ nhớ khi còn rất nhỏ cô đã nhìn thấy cảnh này qua tủ kính, cảm giác xa xôi và không

chân thực.

Cô im lặng, cảm thấy mình có nói gì cũng không thỏa đáng.

2

Buổi tiệc trao giải doanh nhân của năm được tổ chức vào cuối tuần đầu tiên

sau Tết, trên phố vẫn còn hương vị Tết, bên trong khách sạn vẫn náo

nhiệt như thường, thức ăn được chuẩn bị sẵn trên những chiếc bàn dài để

mọi người tùy ý lựa chọn. Cá hồi được cuộn thành hình cánh hoa, đặt trên những chiếc muỗng màu trắng, trên những chiếc bánh quy màu vàng nhạt

được điểm xuyết tương gan ngỗng, được bày ra như những bông hoa, tương

cá rưới trên những miếng bánh mì hình tam giác phản chiếu ánh đèn long

lanh như thủy tinh, bọt champagne đang sủi tăm trong những chiếc ly dài. Những người phụ nữ mặc váy dạ hội mang tới mùi thơm hỗn hợp, tiếng cười và tiếng nói chuyện của cánh đàn ông khiến nhiệt độ của căn phòng tiếp

tục dâng cao, bắt đầu có người kêu nóng, trên trán của cánh đàn ông và

trên những đôi vai trần của phụ nữ đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Chỉ có Đổng Tri Vy thấy lạnh, cô vốn không định tới, hôm nay mới là mùng bảy, cô

vẫn trong thời gian nghỉ Tết, cô chỉ muốn ở nhà thôi.

Nhưng Viên Cảnh Thụy trong điện thoại rất kiên quyết, cô chỉ còn cách nhắc nhở anh:

“Tổng giám đốc Viên, anh đã có bạn gái đi cùng rồi”.

Cô biết anh đã

mời Trần Văn Văn, hôm qua hai người cùng đáp máy bay về Thượng Hải, sau

khi xuống máy bay Trần Văn Văn đã tới công ty cùng anh, và nhắc tới

chuyện này trước mặt Đổng Tri Vy.

Sau sự cố năm xưa Trần Văn Văn đã

được bố mẹ gửi ra nước ngoài du học, sau đó ở luôn Canada, khi ra nước

ngoài cô mới học đại học năm thứ nhất, do đi học sớm nên cô nhỏ hơn các

học sinh cùng khóa rất nhiều. Vì thế dù ra nước ngoài nhiều năm nhưng

cho tới giờ cô chưa đến ba mươi hai tuổi, chưa lấy chồng, vẫn là một đóa hoa đang độ tươi thắm nhất.

Bố mẹ cô đều là giáo sư đại học, bản

thân cô cũng học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài thì được nhà

trường giữ lại giảng dạy. Lần này vì tham gia một chương trình giao lưu

quốc tế của tr