
tay cho cô, giống như
muốn cô giải quyết phiền phức này giùm anh.
Thói quen đã khiến cô tự
nhiên đưa tay đón lấy, hơi ấm từ chiếc áo truyền vào tay khiến cô nhớ ra đây không phải là công ty, cũng không có nơi nào để cô treo chiếc áo
này.
Anh chau mày, lấy lại chiếc áo rồi khoác lên vai cô: “Đổng Tri
Vy, em làm tôi tìm mãi, đừng tưởng bị cảm thì không phải đi làm, trong
thời gian này có nghỉ ốm tôi cũng không cho”.
Cô nhìn anh, bỗng chốc không mở lời được.
Từ hôm đó trở đi anh không gọi cô là thư ký Đổng, cũng không gọi Tri Vy mà cứ mở miệng ra là Đổng Tri Vy, cả họ cả tên, nghe có cảm giác xa lạ
nhưng những từ ấy thốt ra từ miệng anh khiến cô có cảm giác rất khác lạ.
Sau khi nói xong câu ấy anh cũng không nói gì nữa, mà chỉ lấy ra một điếu
thuốc, kèm theo tiếng bật lửa đanh lạnh là ánh sáng lóe lên, dường như
nhớ ra điều gì anh quay lại hỏi cô: “Tôi hút thuốc, được chứ?”.
Cô gật đầu, anh liền đốt thuốc, những vòng khói nhạt tan dần trong bầu không khí lạnh.
Người đàn ông này đã khác trước, ngày xưa trước khi hút thuốc anh có hỏi cô,
nhưng phần lớn đều là câu trần thuật, chỉ nói: “Tôi hút thuốc”.
Ngày
xưa anh không quan tâm tới chuyện nóng lạnh của những người bên cạnh,
anh bận như thế nên nhiều lúc hoàn toàn không để ý đến.
Còn nữa, ngày xưa anh cũng không bao giờ nói với cô những lời như vậy, gương mặt luôn mỉm cười của Viên Cảnh Thụy khiến người khác tưởng rằng thân thiết
nhưng thực ra anh là người dùng nụ cười để giữ khoảng cách với người
khác, cho dù đó là lúc nói đùa đi nữa.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ
nhìn thấy anh trong bộ dạng bây giờ, nhìn thấy một Viên Cảnh Thụy ẩn sau vẻ nho nhã lịch sự phong độ ngời ngời. Cô đã từng tưởng rằng đằng sau
vẻ bề ngoài ấy là sự nguy hiểm và sự công kích, nhưng bây giờ nhìn lại
đằng sau vẻ bề ngoài ấy lại là sự quan tâm và thích giờ trò trêu chọc
người anh quan tâm, giống như một đứa trẻ.
Nhưng kỳ lạ là cô không
còn cảm thấy sợ anh nữa, có lẽ vì cô càng ngày càng dùng nhiều tinh thần để khống chế bề ngoài của mình nên nội tâm của cô càng lúc càng khó
khống chế, có lẽ vì vậy nên ảnh hưởng của người khác với cô càng lúc
càng yếu, ví dụ như Viên Cảnh Thụy.
Thậm chí cô còn tự nhiên chấp nhận sự mọi thay đổi của anh trước mặt cô, và nhanh chóng coi đó là bình thường.
Bây giờ cô biết rõ, anh rất tốt nhưng anh không thuộc về cô.
Cô cúi đầu ép buộc bản thân mình không được nghĩ tiếp nữa rồi lấy hai
chiếc điện thoại trong túi ra đưa cho anh và nói: “Ban nãy có một cuộc
điện thoại gọi tới từ công ty Lydon, hỏi về chuyện cung cấp quảng cáo
lần trước bàn liệu đã được chưa, tôi đã bảo họ liên lạc với thư ký
Chiêm, anh xem giải quyết như vậy có được không?”.
“Tôi biết rồi”. Anh gật đầu rồi đón lấy hai chiếc điện thoại và đút vào túi chiếc áo đang khoác trên vai cô.
Trời rất lạnh, lúc hai người đối mặt nói chuyện với nhau có thể nhìn thấy
khói bay ra. Hoa viên mùa đông đìu hiu và lạnh lẽo, những bụi cây được
cắt tỉa gọn gàng vẫn còn những chiếc lá chưa rụng nhưng màu sắc rất tối, lẫn vào bóng đêm, hai người đứng dưới bóng cây, trên mặt đất là những
hình ảnh lẫn lộn được vẽ bởi bóng những cành cây đan xen, chồng chéo lên hình bóng hai người.
Trong không khí này tự nhiên cô không cảm thấy
lạnh nữa, sau khi kết thúc cuộc đối thoại đơn giản anh vẫn tiếp tục hút
thuốc, chẳng ai nhắc tới những người khác nữa, dường như mọi thứ đều tạm thời bị quên lãng. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh anh, gió lạnh ùa tới đã bị
tấm áo khoác ngăn lại, khiến cô có ảo giác cả thế giới này đều ấm áp và
yên tĩnh.
Kết thúc kì nghỉ Tết, cả công ty quay lại guồng làm việc
bận rộn, Đổng Tri Vy cũng tiếp tục ở lại vị trí giám đốc phòng hành
chính.
Sự xuất hiện của Trần Văn Văn giống như một cơn gió mạnh mở ra một không gian tưởng tượng mới.
Ngay cả Mai Lệ cũng chạy tới xin lỗi Đổng Tri Vy, bữa trưa còn kéo cô ra
quán ăn gần công ty để nói chuyện riêng, vừa mở miệng đã lên tiếng xin
lỗi.
Đổng Tri Vy lắc đầu: “Không sao, cậu có thể hiểu tớ là được rồi, còn những người khác nghĩ thế nào tớ không kiểm soát được, cũng không
quan tâm”.
Mai Lệ ra sức gật đầu: “Tớ luôn tin cậu, Tri Vy à. Nhưng
cậu cũng biết đấy, bây giờ một người phụ nữ thành đạt đâu có dễ. Cậu đột nhiên được thăng chức người ta không bàn tán mới lạ đấy? Giống như công ty cũ của tớ, tên giám đốc phòng thị trường đúng là một tên háo sắc,
miệng lúc nào cũng tranh thủ lợi dụng, tay cứ động tý là sờ mó, công ty
có cô nào chưa bị ông ta quấy rối đâu, nếu chấp nhận, vào nửa năm có thể được gửi ra nước ngoài huấn luyện, nếu không chấp nhận thì giống như
tớ, chỉ còn cách xin nghỉ việc thôi”.
Đổng Tri Vy gắp đùi vịt cho cô
ấy và nói : “Cậu nói không biết bao nhiêu lần rồi, tớ có thể học thuộc
rồi đấy, biết cậu cũng không dễ dàng gì mà”.
“Cậu biết là được rồi,
bây giờ xã hội đều thế cả, cho dù cậu chẳng làm gì nhưng nếu người khác
để ý thì cũng bị nói này nói kia, hơn nữa Thành Phương lớn như thế này
loại người vớ vẩn nào cũng có, cậu cứ coi như họ đang đánh rắm là được
rồi”.
Đổng Tri Vy bật cười: “Tớ