
lời cô: “Tri Vy, tôi đợi cô, chỉ muốn hỏi cô một câu thôi, có phải vì cô đang hẹn hò với sếp Viên nên mới từ chối tôi?”.
Vì câu nói ấy
trái tim cô như rớt mạnh xuống, cảm giác đau đớn vì không thể giải thích cuối cùng đã lên tới đỉnh điểm và bùng nổ, khóe mắt cô đỏ au, vì quá
kích động nên giọng nói cũng trở nên lộn xộn.
“Tại sao, tại sao hai
người đều nhìn tôi như thế? Tại sao các người đều nói như thế? Tôi đã
làm sai điều gì mà tất cả mọi người đều hiểu nhầm tôi? Rốt cuộc tôi đã
làm sai điều gì?”.
Nước mắt và sự kích động của Đổng Tri Vy khiến
chàng trai vốn lòng dạ bất an khựng lại, trong mắt Hà Vĩ Văn nên dùng
hai từ ngọt ngào và yên tĩnh để nói về Đổng Tri Vy, ngay cả trong mơ cậu cũng không thể nào tưởng tượng được mình sẽ nhìn thấy bộ dạng này của
cô. Cậu không biết phải làm gì lúc này, bản thân cũng hoảng loạn trước
dáng vẻ đau đớn của cô, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình khi
đứng đây, thậm chí còn muốn an ủi cô.
“Không, tôi không có ý đó… tôi, tôi, thực ra tôi muốn nói…”.
Khả năng kiềm chế bao năm nay của cô khiến cô cảm thấy xấu hổ vì sự kích
động của mình, mau chóng lấy tay lau nước mắt, cô ngẩng đầu nói với cậu
bằng giọng đã cố giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi muốn về nhà, được chứ?”.
Hà Vĩ Văn sững người nhìn cô, lần đầu tiên cậu cảm thấy khoảng cách giữa
mình và Đổng Tri Vy xa xôi tới vậy. Cậu thấy cô trở nên rất đẹp, cho dù
trong bóng đêm mờ tối, cho dù đôi mắt cô vẫn còn tia máu, cậu không nói
rõ được cô đã thay đổi ở chỗ nào, cảm giác này khiến cậu buồn bã, và cảm giác buồn bã ấy khiến cậu không biết làm gì để giữ cô lại.
Một tháng tiếp theo đó Đổng Tri Vy trải qua quãng thời gian làm việc khó khăn
nhất trong cuộc đời mình. Điều duy nhất cô cảm thấy an ủi chính là bố mẹ mình. Khi họ biết cô được thăng chức cả hai đều tỏ rõ sự tự hào và vui
vẻ, ngay cả đôi mắt mờ của mẹ cô dường như cũng sáng lên. Thăng chức rồi lương bổng cũng tốt hơn, nếu không có mấy lời đồn nhảm bay khắp trời ấy chắc chắn Đổng Tri Vy phải cảm ơn Viên Cảnh Thụy về quyết định này.
Nhưng rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Cảnh tưởng gặp nhau lần cuối cùng cứ hiện
lên trước mặt Đổng Tri Vy, cô và anh cách nhau một chiếc bàn lớn, mặt
đối mặt, anh nhìn cô, trong mắt dường như có hai đốm lửa đang bùng cháy, anh nói: “Đổng Tri Vy, tôi muốn có em”.
Cho dù trong cơn mơ cô cũng bị câu nói ấy làm giật mình tỉnh giấc.
Mọi thứ đạt được đều cần trả giá, mọi thứ tốt đẹp đều cần phải bồi thường,
những gì cô có được cho tới bây giờ không phải những thứ cô yêu cầu, vậy cô phải dùng thứ gì để đáp lại?
Ngày tháng không vì những khó khăn
của Đổng Tri Vy mà trôi chậm hơn, vẫn đều đều từng ngày qua đi như nước
chảy. Cô đã vất vả qua được tiệc cuối năm, chịu đựng được đến đợt nghỉ
Tết, các bộ phận đều thay nhau trực ban như thường lệ, cô được sắp xếp
vào hai ngày cuối cùng, quản lý phòng nhân sự đưa danh sách tới tận tay
cô, còn thân thiết vỗ vai cô: “Tri Vy, thấy chị tốt với em chưa?”.
Đổng Tri Vy chỉ biết mỉm cười.
Càng ngày cô càng quen với biểu cảm này, giống như phải đeo một chiếc mặt nạ không bao giờ tháo ra.
Mùng sáu Tết, theo đúng giờ Đổng Tri Vy ngồi vào văn phòng giám đốc vẫn có
phần hơi xa lạ với cô. Công ty vô cùng yên tĩnh, bên ngoài nhiệt độ rất
thấp nhưng ánh mặt trời rất đẹp, ánh nắng từ ngoài hắt vào qua khung cửa kính trong suốt, chiếu sáng cả hành lang.
Sau khi ngồi vào bàn, cô
mở cuốn tuyển tập đề thi các năm, thời gian thi vào cuối năm sau. Mặc dù Thành Phương là công ty có xuất thân từ doanh nghiệp tư nhân nhưng từ
xưa tới nay ngay cả trợ lý, thư ký, quản lý mới tuyển vào đều có học vị
nghiên cứu sinh, Chiêm Hữu Thành thay cô làm thư ký cũng du học nước
ngoài trở về, áp lực của cô tới từ bốn phương tám hướng.
Điện thoại
trên bàn đổ chuông mấy lần, đều là những cuộc gọi không quan trọng, còn
có một cuộc gọi nhầm. Thời gian trôi qua rất chậm, thời gian cuối năm
mọi thứ dường như đều dừng lại.
Cô mới nghĩ vậy thì có tiếng gõ cửa. Không biết ai đang gõ bên ngoài mà nhẹ nhàng và có nhịp điệu thế.
Khu văn phòng của phòng hành chính phải có thẻ mới vào được, có thể gõ được cửa phòng cô chắc chắn phải là đồng nghiệp nào đó, Đổng Tri Vy vẫn
không quen nói hai tiếng “mời vào”, cô đáp một tiếng rồi đứng dậy ra mở
cửa, tay vẫn cầm sách.
Cửa mở, cô đối mặt với người đang đứng ngoài cửa, sau đó người ấy mỉm cười, đôi mắt đen láy.
Là Viên Cảnh Thụy, anh nhìn cô một lần nữa rồi lên tiếng.
Anh nói: “Đổng Tri Vy, nhận lương cao gấp ba rồi em vẫn còn học bài sao?”.
Chú thích:
(10) Roadshow là sự kiện giới thiệu các cơ hội đầu tư vào cổ phiếu hay các
dự án do doanh nghiệp tổ chức, thường dưới hình thức hội nghị, hội thảo… (ND).
“Điểu vi nữ la, thi vu tùng bách”,(11) cũng chưa có ai từng hỏi tùng bách có đồng ý hay không.
1
“Đổng Tri Vy, nhận lương cao gấp ba rồi em vẫn còn học bài sao?”.
Đổng Tri Vy không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, đang sững sờ thì
anh đã vượt qua người cô và đi vào đứng trước bàn làm việc, quay lưng
lại với cô, cúi đầu mở kế hoạch hàng năm đặt trê