
g Tri Vy nói “cảm ơn”, rồi “xin lỗi”, sau đó cúi xuống lấy điện thoại.
Đương nhiên là người ta gọi điện cho Viên Cảnh Thụy, cô lịch sự trả lời đối
phương và nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Viên bây giờ không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy”.
Sau khi nghe xong cô ngẩng đầu lên mỉm cười lịch sự với Ôn Bạch Lương, vừa khách khí vừa xa lạ hỏi
anh: “Anh Ôn, có chuyện gì không?”. Nói xong liền đưa tay ra lấy ly rượu trong tay anh: “Phiền anh quá, cảm ơn”.
Chỗ cô đứng có thể nhìn ra
cửa hông thông ra ngoài, qua lớp cửa kính chạm đất cô có thể nhìn thấy
hoa viên đìu hiu, trời lạnh nên chẳng có ai qua lại nơi đó. Ánh đèn chói lọi trong phòng khách cũng không chiếu sáng ra ngoài ấy, Đổng Tri Vy
chọn nơi này vì nó yên tĩnh, và cũng để tránh tiếp xúc với quá nhiều
người.
Đặc biệt là Ôn Bạch Lương.
Cô có khúc mắc với anh, mặc dù
tính cách của cô có phần lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không phải là kiểu
phụ nữ phóng khoáng. Cô đã từng bị thương nên luôn muốn tránh xa anh,
muốn cô vẫn tự nhiên nói cười với người đàn ông đã đạp mình xuống đất
thì quả thực đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
Sự khách khí
và xa cách của Đổng Tri Vy đã đốt cạn sự nhẫn nại cuối cùng của Ôn Bạch
Lương, anh không trả lại cốc rượu cho cô mà dùng cánh tay còn lại túm
chặt tay cô, túm rất mạnh, giọng cũng gấp gáp.
“Tri Vy, lẽ nào em thực sự đi theo Viên Cảnh Thụy rồi sao? Rốt cuộc chuyện là thế nào? Em không phải là loại người ấy”.
Một người lần đầu tiên gặp phải chuyện khiến mình không thể nào chấp nhận
được thường có phản ứng kích động quá mà bùng nổ, lần thứ hai sẽ thử một vài cách để né tránh, đến lần thứ ba, thứ tư thậm chí vô số lần khác
thì người đó sẽ trở nên tê liệt, tiến đến chấp nhận sự thật, hoàn toàn
không có phản ứng gì nữa.
Tình huống của Đổng Tri Vy bây giờ đúng như thế. Về mối quan hệ của cô và Viên Cảnh Thụy, trong quãng thời gian
sóng gió vừa qua cô đã đạt tới trình độ ung dung thản nhiên đối mặt rồi, bây giờ đột nhiên bị Ôn Bạch Lương hỏi vậy ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô không phải là “Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ thế”, mà là “Anh ấy có tư cách gì nói câu ấy”.
Cô không chỉ nghĩ như thế mà còn hỏi ngược lại, cánh tay cô bị anh giữ chặt, cô phải dùng sức mới rút được ra.
“Anh Ôn, anh quan tâm chuyện riêng tư của tôi thế này không sợ người khác hiểu nhầm sao?”.
Cô hỏi thế không khác gì chặn họng anh, anh không biết phải mở miệng thế nào, mất một phút sau mới lấy lại tinh thần.
Đây vẫn là Đổng Tri Vy sao?
Cô đã từng dịu dàng, nghe lời trước mặt anh, chưa bao giờ phản bác anh bất cứ một câu nói nào, cho dù ý kiến bất đồng đi nữa cô cũng chỉ nhẹ
nhàng: “Em cảm thấy có lẽ có thể…” hoặc là “Vậy anh xem thế này có được
không?”.
Nhưng bây giờ cô lại nói: “Anh Ôn, anh quan tâm chuyện riêng tư của tôi thế này không sợ người khác hiểu nhầm sao?”.
Anh bối rối, nhưng vẫn không cam tâm: “Anh đang quan tâm em”.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần”. Đổng Tri Vy trả lời rồi cất bước rời khỏi đó, từ bỏ luôn ý định lấy lại chiếc ly.
Anh ngăn cô lại, hành động này xuất phát từ bản năng, nhưng đằng sau anh có rất nhiều người qua lại, đã có người chú ý động tĩnh ở đây và đang nhìn về phía này.
Đổng Tri Vy chỉ phía sau lưng Ôn Bạch Lương, hỏi: “Đó là bạn gái anh à? Anh Ôn?”.
Anh giật mình quay đầu lại, sắc mặt được khắc họa rất rõ ràng, Đổng Tri Vy
nhìn anh đầy thương hại, giống như nhìn thấy bản thân mình đã từng bị
anh chôn cất, sau đó quay người đẩy cửa bước ra ngoài hoa viên.
3
Buổi lễ có yêu cầu về trang phục, Đổng Tri Vy dù không muốn cũng vẫn phải
thay quần áo trước khi tới đây. Cô mặc bộ lễ phục màu đen cổ chữ V, ngắn tay, đây là bộ lễ phục cô mua từ lâu rồi, bằng tiền của công ty. Lần
đầu tiên Viên Cảnh Thụy yêu cầu cô cùng anh xuất hiện ở những nơi thế
này cô đã hỏi anh có được mặc đồ công sở đi không, anh đã dứt khoát ký
một tấm chi phiếu đưa cho cô.
Cô liền mua cho mình bộ lễ phục này,
tấm chi phiếu ấy cuối cùng cô vẫn đưa cho anh xem. Viên Cảnh Thụy vẫn
nhớ tấm chi phiếu ấy có nguồn gốc thế nào, xem xong anh còn cười nói:
“Thư ký Đổng, cô là người phụ nữ tiết kiệm tiền cho tôi nhất đấy”.
Gió lạnh quét qua da cô và len qua lớp áo tơ mềm, chất liệu bộ lễ phục
đương nhiên là loại tốt, lúc đó cô đã lựa chọn rất lâu, mua về còn cảm
thấy xa xỉ, nhưng Viên Cảnh Thụy lại nói: Thư ký Đổng, cô là người phụ
nữ tiết kiệm tiền cho tôi nhất đấy.
Sự xuất hiện đột ngột của Ôn Bạch Lương lại bị cô quên lãng, cô ôm cánh tay nhớ lại câu nói từ rất lâu
rồi, cảm thấy còn lạnh hơn.
Một bàn tay ấm nóng đặt lên vai cô, cô
giật mình ngỡ là Ôn Bạch Lương nên vội vã quay đầu lại, trước mặt cô là
người đàn ông cô đang nghĩ tới.
Lúc Đổng Tri Vy quay lại Viên Cảnh
Thụy đã rút tay về, Trần Văn Văn không có bên cạnh anh, cũng không biết
đã đi đâu. Anh ngước lên nhìn bầu trời đêm không có một bóng sao, rồi
nói rất bình tĩnh, như thể hai người đang đứng ở hành lang công ty, một
nơi rất bình thường và quen thuộc.
“Thời tiết rất đẹp, chỉ là hơi có
gió”. Anh nói xong liền đưa áo khoác đang vắt ở