
trong những nguyên nhân từ trước tới giờ anh không muốn nhắc tới chuyện này với cô. Cô đã từng là người phụ nữ của cậu ta, anh hi vọng khi ở
bên anh cô sẽ thoải mái vui vẻ, không có phiền não. Người đàn ông nào
cũng không hề muốn người phụ nữ của mình suốt ngày lo lắng, sợ hãi, đặc
biệt là vì mình. Đương nhiên, anh không hi vọng cô nhớ tới một người đàn ông khác, bất luận là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa.
Nhưng Đổng Tri Vy sau khi kinh ngạc đã mau chóng quên đi Ôn Bạch Lương, phản ứng của
cô khiến anh dần dần vui lên, anh nói tiếp, giọng rất ấm áp: “Anh nói
rồi, những chuyện này anh đã có chuẩn bị từ sớm, dựa vào chị ta sao? Có
mua cổ phiếu thế nào đi nữa cũng không đạt tới mức có thể ảnh hưởng tới
anh”.
“Nếu như chị ta liên thủ với người khác thì sao? Công ty mình
bây giờ tung cổ phiếu ra thị trường rồi, nếu chị ta mua chuộc các dại cổ đông khác thì sao…”.
Đổng Tri Vy đăng ký thi cao học chuyên ngành
tài chính, một năm qua đi theo Viên Cảnh Thụy nhiều nên có nhiều việc
chưa tự mình trải qua nhưng cũng nghe nhiều trên giảng đường, trong
trường hợp như thế này có lo lắng cũng chuyên nghiệp hơn người bình
thường nhiều.
Anh nhìn cô tỏ ý khen ngợi rồi gật đầu: “Tử Kỳ cũng
nghĩ thế, hiện nay phần lớn cổ phần trong công ty vẫn trong tay anh,
trong tay một vài cán bộ EMT cũng có một ít, có điều rất ít, nhiều hơn
chút là Lâm Ân. Trong đợt roadshow Lâm Ân có đặt vấn đề tăng cao đầu tư
với anh, còn đòi chuyển nợ thành cổ phần trong vòng một năm nhưng anh đã từ chối. Trong tay Lâm Ân có chưa tới 15% cổ phần, căn bản không thể uy hiếp được. Nếu hai anh em họ Trương không ngu thế, cứ đợi đến khi cổ
phiếu công ty ra thị trường rồi mới đột nhiên gây chuyện, vụ kiện này có thể kéo dài rất lâu để Đới Ngải Linh có cơ hội tìm người liên thủ,
nhưng hiện tại…”.
Viên Cảnh Thụy kéo dài âm cuối khiến Đổng Tri Vy đang tập trung nghe cũng phải truy hỏi: “Hiện tại thì thế nào?”.
Anh mỉm cười rồi đưa tay bóp nhẹ gáy cô, âu yếm nói: “Vụ kiện này sẽ kết thúc nhanh thôi, yên tâm đi”.
4
Đúng như Viên Cảnh Thụy đã nói, vụ kiện của hai anh em nhà họ Trương mau
chóng thất bại trước những chứng cớ xác thực và nhân chứng đông đảo, vụ
án kết thúc rất nhanh, giống như một cơn mưa rào, bắt đầu bằng việc mây
đen ngợp trời nhưng sấm chớp thì to mưa thì nhỏ, mau chóng qua đi. Sau
đó ngay cả việc hòa giải ngoài tòa án cũng bị Viên Cảnh Thụy từ chối,
không những không có khả năng bồi thường dân sự mà phía Viên Cảnh Thụy
còn có quyền kiện ngược lại, bất cứ lúc nào cũng có thể kiện bọn họ tội
vu oan và cố ý xâm hại công ty, đòi bồi thường tài sản.
Không đợi tới hôm sau tòa tuyên bố kết quả đã quá rõ ràng, sáng sớm hôm đó Ôn Bạch
Lương tức giận gào lên trong biệt thự sang trọng: “Bây giờ làm thế nào,
em nói không cần lo lắng nhưng bây giờ em thấy đấy, anh đã sớm bảo là
hai tên đần độn đó sẽ làm hỏng việc”.
Lúc nói chuyện trên người anh
chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần thể thao màu xám trễ xuống
dưới eo, chiếc laptop mỏng vừa xem tin tức bị vứt xuống một đầu ghế sofa chòng chành ở đó, có cảm giác có thể rơi xuống đất ngay sau đó.
Đới
Ngải Linh mặc áo ngủ tơ tằm tay cầm cốc cà phê bước tới và ngồi xuống
sofa, sau khi cầm máy tính lên xem, chị thong thả uống một ngụm cà phê,
bình tĩnh nói: “Cũng không sao, cổ phiếu lại tăng nhanh thế, chúng ta
cũng kiếm được”.
Ôn Bạch Lương thở không ra hơi: “Nhưng chúng ta mới
mua được bao nhiêu? Vụ kiện sập rồi, Viên Cảnh Thụy đã có chuẩn bị từ
sớm, cũng chỉ có vài người bỏ đi mà mới bỏ đi đã hối hận, vốn không để
cho chúng ta kịp ra tay, bây giờ giá lại tăng rồi số vốn chúng ta chuẩn
bị rõ ràng không đủ”.
Đới Ngải Linh cười: “Sẽ còn giảm xuống, yên tâm đi, việc em bảo anh sắp xếp anh cứ theo đó mà làm là được rồi”.
Ôn Bạch Lương chau mày: “Còn có việc gì mà anh không biết?”.
Chị không trả lời mà chỉ vươn vai một cái: “Hôm nay anh có việc gì không?”.
Anh âm thầm nghiến răng nhưng ngoài mặt không dám tỏ thái độ bất mãn, Đới
Ngải Linh luôn luôn giấu nghề khiến anh hận lâu lắm rồi, cho dù bây giờ
hai người đã bước sang một giai đoạn khác.
Sáng sớm sau đêm đó ở Hồng Kông anh đã cầu hôn với chị, chị không có ý kiến gì mà nửa cười nửa
không nhìn anh, khiến lưng anh toát mồ hôi.
Một người phụ nữ hơn bốn
mươi tuổi, cho dù chị có tốn công chăm sóc thế nào đi chăng nữa thì sau
một đêm tổn hao sức khỏe như vậy, mọi dấu vết của tuổi tác đều hiện rõ
mồn một trong buổi sáng sớm, nhưng anh vẫn không rời ánh mắt, lúc nói
“lấy anh nhé” anh còn bị cảm động bởi chính giọng của mình.
Anh bắt
đầu hối hận trước ánh mắt nửa cười nửa không của chị, cảm thấy mình đã
không chọn đúng thời cơ, vì quyết định này mà anh cả đêm không ngủ, anh
tin chắc rằng lúc đó cái mặt mình không thể tệ hơn được nữa. Có lẽ anh
nên tìm cơ hội tốt hơn.
Nhưng sau đó chị đã trả lời anh, giống như trả lời một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Chị nói: “Được thôi”.
Ôn Bạch Lương sững lại, cũng may anh không quên ôm và hôn chị. Mọi việc
quyết định như thế, bữa sáng hôm đó Đới Ngải Linh một tay cầm