XtGem Forum catalog
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 8.00/10/423 lượt.

dao một

tay cầm nĩa chậm rãi cắt miếng trứng ốp lết và nói với anh, luật sư của

chị cần có thời gian để sắp xếp hợp đồng hôn nhân, hỏi xem anh cần gì

thì cứ đề đạt.

Chị còn nói đây là lần thứ ba kết hôn, chị thấy không

cần phải làm to làm gì, nếu anh cần gì thì cứ nghĩ cho kỹ rồi đưa ra một thể, hợp đồng không thể nhanh chóng đưa ra được nên hai người có nhiều

thời gian để bàn bạc.

Anh ngồi đối diện với chị, lặng lẽ nghe và cảm thấy mình như một tên ngốc.

Từ trước tới giờ anh luôn hận Viên Cảnh Thụy, cảm giác hận thù này bắt

nguồn từ việc Viên Cảnh Thụy có được Đổng Tri Vy, hơn nữa Viên Cảnh Thụy còn có tất cả.

Anh cảm thấy mình và Viên Cảnh Thụy chẳng có gì khác

nhau, nếu cho anh cơ hội anh cũng có thể có được mọi thứ như người đàn

ông đó. Tại sao khi anh ta cần nhất lại gặp phải một người đàn bà ngu

ngốc kết hôn với anh ta, cùng anh ta chia sẻ tài sản, không đưa ra bất

cứ yêu cầu gì cả, và còn trùng hợp đến mức chết ngay ba ngày sau khi kết hôn. Còn anh lại gặp phải Đới Ngải Linh, ngoài những lúc tình say ý

loạn trên giường ra, trong bất kể lúc nào cũng giống như một cỗ máy tinh vi được kết nối từ nhiều chiếc máy tính, mỗi một thớ thịt trên người

đều đầy toan tính, mỗi một thớ đều phát ra tín hiệu “Trừ phi tôi tình

nguyện cho anh, ngoài ra đừng mong lấy được bất cứ thứ tốt đẹp không

thực tế nào khác”.

Anh lại còn hoang tưởng nghĩ tới việc dùng hôn

nhân để khống chế người phụ nữ này chứ, lúc chị nói tới hợp đồng trước

khi kết hôn Ôn Bạch Lương còn tưởng Đới Ngải Linh dùng cách khác để làm

nhục anh, khiến anh biết người phụ nữ này sớm đã nhìn thấy tình ý giả

tạo của mình, nhìn thấy sự chờ đợi bẩn thỉu nhất trong nội tâm anh.

Anh nghĩ thế, mắt tối sầm lại, anh lại nghe thấy tiếng mình vang lên pha

lẫn cảm giác cam chịu: “Tùy em thôi, những gì muốn nói anh đều nói rồi,

em không muốn kết hôn cũng được, dù sao anh cũng không rời xa em được”.

Chị lại im lặng, một lúc sau Ôn Bạch Lương nghe thấy tiếng dao nĩa nhẹ

nhàng đặt xuống đĩa, sau đó Đới Ngải Linh đứng dậy đi tới trước mặt anh, đặt tay mình vào tay anh.

Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn thấy chị

mỉm cười và cúi đầu nói với anh: “Biết rồi, ngốc ạ, nhẫn mua cái tốt một tí, dù sao anh cũng được coi là có nhiều tiền đấy”.

Chị nói thế cũng không hề khiến anh cảm thấy thoải mái hay vui vẻ gì cả. Nhẫn đương

nhiên là sẽ mua, bây giờ đang đeo trên tay Đới Ngải Linh rồi, nhưng

không phải ở ngón áp út mà đeo ngón giữa, hợp đồng hôn nhân cũng đang từ từ tiến hành, Ôn Bạch Lương đã nhìn qua bản phác thảo, điều kiện rất

hậu đãi, dựa vào thời hạn kết hôn cũng có nhiều điều khác nhau, thời

gian càng dài càng hậu đãi, nhìn có vẻ hấp dẫn nhưng tuyệt đối không

phải thứ anh muốn.

Anh còn tưởng người phụ nữ này yêu anh, không phải có người nói khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông thì người đó sẽ sống chết, hi sinh tất cả vì người đàn ông đó sao? Bây giờ xem ra anh

không bao giờ nhìn thấu được Đới Ngải Linh, bất luận từ góc độ nào đi

chăng nữa.

“Em vốn không hề coi anh là người nhà”. Cuối cùng Ôn Bạch Lương không nhịn được nữa bèn gào lên.

Chị chậm rãi đáp: “Việc này can hệ quan trọng, cũng không thích hợp để anh tham gia”.

“Tại sao?”. Anh nghiến răng: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, còn chuyện gì anh

không thể biết? Còn chuyện gì anh không thể tham gia?”.

Chị im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người như muốn gần gũi anh hơn, giọng nói trở nên yếu đuối.

“Việc này có liên quan tới Đổng Tri Vy, em nghĩ rất lâu rồi, anh không nên tiếp xúc với cô ta thì hơn”.

Ôn Bạch Lương sững người.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Đới Ngải Linh lại dùng giọng nói yếu đuối thế

này để nhắc tới Đổng Tri Vy với anh, về quá khứ của anh và Đổng Tri Vy

chị luôn tỏ thái độ khinh miệt, lạnh lùng thậm chí không thèm quan tâm,

giống như Đổng Tri Vy chỉ là một nhân vật không đáng nhắc tới.

Cảm

giác mông lung trong đêm ở Hồng Kông lại quay về, anh đã từng đột ngột

có cảm giác khống chế được chị, thậm chí có thể thay thế được chị, cảm

giác ấy khiến sáng hôm sau anh cầu hôn Đới Ngải Linh, cảm giác ấy trong

khoảnh khắc khiến anh cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.

Anh tiến lên một bước, ngồi xuống bên Đới Ngải Linh và nắm tay chị, giọng nói pha ý cười: “Em ghen rồi?”.

Chị đỏ bừng mặt và quay đi.

Anh dịu dàng nói: “Ngải Linh, em thực sự nghĩ anh vẫn chịu ảnh hưởng của cô ta sao?”.

“Cũng không phải…”. Chị lên tiếng không được tự nhiên lắm, cố gắng giữ thái

độ bình tĩnh nắm giữ mọi chuyện trong tay nhưng rất không thành công,

cuối cùng chị thở dài, nói: “Được rồi, chuyện là thế này…”.

5

Buổi tối hôm trước phiên tòa thứ hai của vụ kiện hai anh em nhà họ Trương,

Đổng Tri Vy vừa về tới nhà đã bị bố mẹ “bao vây” trong phòng khách nhỏ.

Mẹ cô cầm chặt tay cô, sắc mặt lo lắng nói: “Tri Vy, hàng xóm nói công ty

con xảy ra chuyện rồi, đang bị kiện cáo, chuyện là thế nào thế? À còn bố Lê Minh cạnh nhà ta nói con và tổng giám đốc đang yêu nhau, có phải

thật không? Sao con không nói gì với bố mẹ thế?”.

Hai mắt của mẹ Tri

Vy đều không nhìn thấy, bình thườ