
Thụy không thấy Đổng Tri Vy trả lời liền hỏi tiếp.
Cô bất lực nhìn Mai Lệ biến mất đằng sau cánh cửa văn phòng: “Vẫn chưa, anh thì sao?”.
Đầu máy bên kia vang lên tiếng gió, cô còn nghe thấy tiếng “xoẹt” quen
thuộc, chắc anh đang đứng trên sân thượng và vừa châm một điếu thuốc.
“Vốn định cùng em ra ngoài ăn cơm nhưng vừa xảy ra chút chuyện, em có thể lên đây một lúc không?”.
Anh nói câu “xảy ra chút chuyện” vô cùng điềm tĩnh, giống như “chiều nay mở cuộc họp nhỏ” vậy.
Dây thần kinh “Cố gắng làm tốt công việc từng giây” của cô lại bắt đầu căng lên, lập tức trả lời anh: “Vâng, cần em chuẩn bị gì không?”.
Một
giây sau anh mới trả lời, dường như vừa rít một hơi thuốc: “Đi mua chút
gì ăn đi, anh đói rồi”. Anh nói rồi mỉm cười, dường như hỏi cô muốn gì.
Đổng Tri Vy cầm ví tiền vội vàng chạy xuống dưới tầng mua thức ăn, dọc đường có bao người nhìn cô nhưng cô vẫn cố gắng bỏ qua những ánh mắt, những
lời xì xào ấy.
Nếu đây là cái giá phải trả khi ở bên anh, vậy thì cô cần nhắc nhở mình quen với điều này.
Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng xách hai túi đồ ăn khá nặng lên tầng cao nhất,
điện thoại lại reo, trong điện thoại có tiếng nước chảy, nhắm mắt lại cô cũng có thể đoán được anh đang ở trên hồ bơi trên đỉnh tòa nhà.
Bác
Trần đứng ngoài cánh cửa kính của hồ bơi, thấy Đổng Tri Vy tới cũng
không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, bác còn mỉm cười nữa, ánh mắt thân thiện và
ủng hộ.
Đổng Tri Vy vẫn nhớ lần trước ở bãi đỗ xe của khách sạn, bác
nhìn cô với vẻ không hài lòng, và còn chất vấn cô, cứ coi đó là chất vấn vậy, chất vấn cô vì sao lại trốn tránh Viên Cảnh Thụy, vì sao không tin anh.
Lúc đó cô trả lời như đinh đóng cột, là Viên Cảnh Thụy không thích cô, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, nhưng bây giờ thì…
Đổng Tri Vy cảm thấy mình chưa bao giờ thường xuyên đỏ mặt như dạo gần đây.
Bên hồ bơi không có ai cả, nước bắn tung tóe, Viên Cảnh Thụy bơi từ đầu kia tới trước mặt cô rồi trồi lên từ mặt nước, hai tay đặt lên thành bể nói chuyện với cô.
“Em đến rồi”. Anh nói vài từ đơn giản, đầu tóc và lông mi còn đọng nước, nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng bóc.
Cô ngồi xổm bên thành hồ, không biết tại sao hai người nhìn nhau thế này
lại khiến cô rất vui, cô hỏi anh: “Không phải đói rồi sao? Lại còn bơi”.
Anh ra hiệu cô lùi lại sau một chút rồi nhảy từ dưới nước lên rất điệu
nghệ, vừa cầm tấm khăn để sẵn bên cạnh lên vừa quay người thơm cô một
cái mặc cho cô phản kháng.
Đổng Tri Vy bất lực khi phát hiện ra, ở
bên người đàn ông này mấy lời “Đừng như thế”, “Bị người ta nhìn thấy”
hoặc là “Ở đây có người vào đấy” đã trở thành câu cửa miệng của cô.
Viên Cảnh Thụy lau khô người rồi mặc áo choàng tắm, lúc cầm hộp cơm cô đưa
anh mới nói: “Muốn tìm một nơi yên tĩnh làm chút việc”.
Bên hồ bơi có một chiếc bàn, cả hai cùng ngồi ăn cơm ở đó, Đổng Tri Vy nắm rất rõ
khẩu vị của Viên Cảnh Thụy. Anh là kiểu động vật ăn thịt truyền thống,
khi ăn cơm không có thịt là không vui, bởi vì bình thường đi dự tiệc và
ăn uống quá nhiều nên không còn hứng thú với những món ăn đắt đỏ cầu kỳ
trên bàn tiệc, những món ăn gia đình luôn ngon nhất, hồi nhỏ anh và cô
giống nhau, đều lớn lên từ ngõ hẻm nên những món thích ăn cũng khá giống nhau, rất dễ nuôi.
Không biết tại sao đột nhiên cô nhớ tới từ “dễ
nuôi”, dường như Viên Cảnh Thụy đã trở thành một con thú nhỏ mà cô phụ
trách, hoặc có lẽ vì yêu nên trong mắt cô anh trở nên nhỏ bé, đơn giản,
Đổng Tri Vy nghĩ vậy và cố gắng không để bản thân nhớ tới một người đàn
ông khác mà ngày xưa cô cũng đã từng cam tâm tình nguyện chăm sóc như
thế.
Viên Cảnh Thụy rất hài lòng với cơm canh mà cô mang tới, anh ăn
rất nhanh, còn gắp thức ăn cho cô nữa: “Ăn nhiều thịt vào, đừng ăn chay
như một chú chim thế”.
Cô vùi miếng thịt kho xuống dưới cơm để nước
thịt ngấm vào cơm, và nói: “Em đâu có ăn chay, là anh ăn hết thịt, không ăn rau, như thế mới không đúng”.
Ở nước ngoài, cô tận mắt thấy anh
ăn đồ Tây cũng chỉ gắp một tảng sườn bò to, salad rau không động một
miếng, ngay cả cọng rau màu xanh trang trí bên cạnh tảng sườn anh cũng
không ăn.
Anh gắp một miếng thịt kho nữa, hoàn toàn không nghe cô nói gì: “Mẹ anh nấu ngon hơn đây”.
Đổng Tri Vy bất lực thở dài, cô gắp rau xanh bỏ vào bát anh: “Em biết, bác gái nấu món thịt kho ngon vô cùng”.
Anh hứng thú nhìn cô rồi ăn rau dưới sự giám sát của cô: “Sao em biết?”.
“Em đã được ăn”. Cô không giấu giếm: “Bác gái gọi em tới nhà, em và bác có
ăn với nhau một bữa cơm”. Đổng Tri Vy muốn kể cô còn gặp Trần Văn Văn,
nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại không nói tiếp câu còn lại.
Đó là
chuyện đã xảy ra, những chuyện trong quá khứ chỉ nên cố gắng nhớ những
gì vui vẻ và quên đi tất cả mọi chuyện không vui, đây là nguyên tắc làm
người của cô. Mặc dù lần đó Trần Văn Văn xuất hiện cũng không có gì
không vui cả nhưng cô không có ý định nhắc tới Trần Văn Văn nữa.
Nhỏ nhen ư? Có thể, nhưng đó là bản năng của một người phụ nữ.
Anh cười: “Anh biết, Tri Vy này, mẹ anh thích em, vô cùng thích em”.
Cô hơi đỏ mặt, cặm cụi cúi đầu ăn cơm, lí nhí nói: “Vâng, bác gái rất