
điều trị ở Hồng Kông, thời gian phát bệnh AIDS có ngắn có dài, có người sống an
nhàn thanh thản thêm mười mấy năm, có người sau khi mắc bệnh không lâu
đã bước vào giai đoạn cuối, Trình Tuệ Mai bất hạnh khi thuộc nhóm người
thứ hai, so với việc phải chịu giày vò thì cái chết ngoài ý muốn của chị không hẳn không phải là một sự giải thoát.
Sau khi chị chết anh bí
mật cất giữ mọi tư liệu liên quan tới bệnh tình của chị, chỉ là đề phòng và không muốn cho bất cứ ai biết. Nhưng lần trước khi Đổng Tri Vy quyết liệt từ chối anh đã khiến anh muốn bất chấp tất cả và giải thích với
cô, dù cô vì cái chết ly kỳ của Trình Tuệ Mai mà từ chối anh đi chăng
nữa, anh muốn cô biết anh không hề và không cần phải mưu hại một người
phụ nữ sắp chết.
Nhưng sự kích động nhất thời đã bị anh kiềm chế
không lâu sau đó, nếu cô không yêu anh thì việc có hiểu quá khứ của anh
hay không còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Nhưng suốt quá trình tổ chức
giới thiệu cổ phiếu có cô đi cùng, anh đều mang theo bức thư này, hầu
như đêm nào anh cũng tự hỏi bản thân xem có nên giải thích cho cô không.
Anh không muốn vì điều này mà cô từ chối anh, nhưng lại hi vọng cho dù anh
không giải thích đi nữa thì cô sẽ tin anh vì cô hiểu anh, thật là mâu
thuẫn.
Nhưng tối qua anh ở trong phòng đợi cô, chuông cửa reo vang,
người anh nhìn thấy lại là Trần Văn Văn ăn mặc lộng lẫy, nói với anh cô
ấy còn yêu anh, muốn quay về bên anh.
Anh không thích Trần Văn Văn
sao? Không, anh đã từng thích cô, người con gái xinh đẹp này là vết sẹo
sâu nhất thời niên thiếu của anh. Anh còn nhớ mình đã từng chán nản
trước sự ra đi của cô thế nào, ngoài mặt cố gắng làm ra vẻ không quan
tâm nhưng thực chất hàng đêm đều tưởng tượng cảnh mình khẩn cầu cô quay
lại hàng bao nhiêu lần. Cho dù anh vì cô mà bị đuổi học, không thể không rời Thượng Hải tha phương nơi đất khách quê người, anh cũng chưa bao
giờ hối hận.
Anh đã làm việc mà một người đàn ông có thể làm và nên làm, nếu thời gian có quay ngược lại anh vẫn lựa chọn như thế.
Nhưng anh không yêu cô ấy.
Quãng thời gian sau đó anh đã gặp vô số người phụ nữ, sau đó anh biết rằng là đàn ông thì luôn luôn có cảm giác khác lạ trước những người khác giới
có ngoại hình xinh đẹp, đó là phản ứng bản năng trước cái đẹp, chỉ cần
bọn họ đáng yêu, có thể yêu, mọi thứ sẽ phát triển rất tự nhiên.
Nhưng đây không phải tình yêu.
Tình yêu không bao giờ rõ ràng rành mạch, tình yêu khiến anh hồi hộp, khiến
anh trằn trọc, trăn trở, tình yêu khiến anh từng phút từng giây muốn gặp một người, từng phút từng giây muốn chiếm hữu cô ấy, anh phập phồng lo
sợ, mềm yếu trước lời từ chối của cô, anh không muốn bị cô đánh bại,
nhưng không thể nào tránh được, đó là sự giày vò đáng sợ, cả đời này anh mới trải qua cảm giác ấy trước mặt một người, người đó chính là Đổng
Tri Vy.
Anh gặp lại Trần Văn Văn sau nhiều năm từ khi cô ra đi, rất
bất ngờ nhưng không cảm thấy vui sướng. Anh dẫn cô về công ty, lịch sự
mời cô tham gia buổi lễ trao giải cùng mình, mục đích chính chỉ là muốn
xem phản ứng của Đổng Tri Vy thế nào.
Anh biết mình làm thế này thật
buồn cười, thật trẻ con, nhưng khi ở bên Trần Văn Văn anh luôn đối xử
với cô ấy như một người bạn cũ, anh thấy cô ấy là người thông minh nên
không cần thiết phải xảy ra sự hiểu nhầm lớn thế này.
“Văn Văn, bây giờ chúng ta chỉ là bạn, thấy em tới anh rất vui nhưng em biết đấy, quá khứ đã qua rồi”.
Anh từ tốn trả lời cô rồi liếc nhìn đồng hồ.
Cô lắc đầu: “Không đâu, Cảnh Thụy, em biết chúng ta vẫn có thể làm lại từ
đầu, em tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng anh thấy
đấy, duyên phận đã khiến chúng ta gặp lại nhau trên máy bay sau bao năm
xa cách, anh đã làm quá nhiều vì em, hi sinh quá nhiều vì em, em vẫn
luôn ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên anh”.
Điều khiến anh cảm
thấy bất lực nhất trên thế giới này chính là cảnh tượng bày ra trước
mặt, anh không muốn nhìn thấy vẻ buồn bã của cô, nhưng anh buộc phải nói cho cô biết.
Viên Cảnh Thụy chau mày, lúc nói còn đặt tay lên tim mình: “Nhưng anh đã có người khác rồi”.
“Ý anh nói là Đổng Tri Vy? Em cũng nhận thấy điều đó, anh đối xử tốt với
cô ấy, khác hẳn với người khác, nhưng cô ấy nói rồi, cô ấy và anh không
có quan hệ gì cả, cô ấy biết em tới tìm anh và cũng biết em muốn nói gì
với anh”.
“Cô ấy biết em tới tìm anh? Là cô ấy bảo em tới?”. Anh hỏi
lại, cảm giác tức giận đột ngột dâng lên khiến giọng anh trầm hẳn xuống.
Buồn cười chưa, người con gái anh một lòng theo đuổi lại mở to mắt nhìn một
cô gái khác tới tỏ tình với anh, lại còn động viên cô ấy, nói không có
quan hệ gì với anh nữa.
Cô còn có thể tìm được cách tàn khốc hơn để từ chối anh nữa sao? Cô không muốn anh nên đẩy cho một người con gái khác!
Nhục nhã là gì, đây mới là sự nhục nhã thực sự, anh điên mất, phát điên vì người con gái máu lạnh vô tình ấy.
“Cảnh Thụy? Anh sao thế?”. Gương mặt người đàn ông trước mặt Trần Văn Văn như sắp bốc khói khiến cô cảm thấy sợ hãi và lùi lại phía sau một bước.
Anh nhìn sắc mặt cô, không cần soi gương cũng biết mặt