
muộn mất mấy ngày, bởi vì trong một tuần nghỉ
ngơi cô và Viên Cảnh Thụy đi khắp nơi, đến mấy nơi ít dân cư, hầu như
việc liên lạc với thế giới bên ngoài không có ý nghĩa gì, điện thoại chỉ để làm cảnh. Nhưng buổi sáng đầu tiên sau khi về tới Thượng Hải cô bị
điện thoại của Tề Đan Đan và Mai Lệ đánh thức, đồng thời cũng đánh thức
luôn cả Viên Cảnh Thụy nữa, anh ậm ờ nói mấy tiếng khi chuông điện thoại reo, lúc Đổng Tri Vy ngồi dậy nghe điện thoại tay anh vẫn ôm chặt eo
cô.
Tề Đan Đan và Mai Lệ rất phấn khích, Đổng Tri Vy hầu như phải bịt tai để tránh âm thanh vọng lại quá lớn vì hai người này kích động quá
mức, khi cô hiểu ý của hai người lập tức mở máy tính ra xem ảnh và mấy
bài báo, thì cô chỉ có thể dùng mấy từ “đầu óc trống rỗng”, “sét đánh
ngang tai” để tổng kết lại cảm xúc của mình lúc này.
Viên Cảnh Thụy
đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ngược lại rất vui, còn chỉ tấm hình mờ mờ
trên màn hình và nói: “Chụp cũng được đấy, em như thế này rất xinh”.
Đổng Tri Vy vô cùng lo lắng, nói: “Làm sao mà thế này được? Người khác sẽ
đánh giá thế nào về em? Em về phải làm việc thế nào đây?”.
Viên Cảnh Thụy để lộ ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn kịp ngăn mấy lời sắp nói lại trong miệng.
“Em muốn tiếp tục đi làm”.
“Anh biết”. Biểu cảm trên gương mặt anh từ từ giãn ra, dịu dàng nhìn cô.
Viên Cảnh Thụy cảm thấy Đổng Tri Vy có lòng tự tôn cũng như ý thức tự bảo vệ mình vô cùng mạnh mẽ, hai điều này khiến cô khác biệt với những người
khác. Anh đã gặp quá nhiều những cô gái ham tiền, ăn một bữa cơm cũng
cần có qua có lại, thứ gì cũng dán mác giá rõ ràng, hoặc có sự ham muốn
không bình thường với những thứ xa xỉ phẩm. Anh yêu Đổng Tri Vy, yêu cả
lòng tự tôn đáng yêu và ý thức bảo vệ mình của cô, nhưng bất cứ việc gì
quá mức cũng trở nên có chút khác lạ, lòng tự tôn và ý thức bảo vệ mình
của Đổng Tri Vy cũng không ngoại lệ.
Viên Cảnh Thụy cảm thấy cô đã
chấp nhận anh vậy thì việc anh mang lại cho cô cuộc sống thích hợp,
thoải mái cũng là điều đương nhiên. Anh có khả năng mang lại cho cô cuộc sống như công chúa, anh đã từng thử nói chuyện về vấn đề cô đưa ra khi
hai người cùng nhau bước qua con phố hai bên bày những mặt hàng xa xỉ
phẩm của mùa xuân.
Sau Tết là lúc thời trang xuân hè đồng loạt tung
ra thị trường, trong tủ kính bày đầy quần áo đủ màu sắc rực rỡ, những
chiếc túi da chất liệu mềm được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, được đeo vào
tay ma nơ canh, cửa kính phản chiếu vô số ánh mắt của bao người phụ nữ.
Anh kéo tay cô: “Thích không? Bộ này rất hợp với em”.
Đổng Tri Vy nhìn giá tiền, cô không hoàn toàn hiểu hết giá trị của những món đồ xa xỉ phẩm này, nhưng thực sự chúng quá đắt, mỗi lần Tề Đan Đan khoe những món đồ cô ấy mua được với cô, Đổng Tri Vy đều nói: “Nhiều tiền
thế à, lãng phí quá, trên thế giới này còn nhiều chỗ vẫn có người chết
đói đấy”.
Quan điểm của cô với quần áo là: “Mát mẻ, thoải mái, mình
cảm thấy thoải mái và người khác cũng cảm thấy thoải mái. Còn về túi, có thể để được những đồ cần thiết và chắc chắn một chút, thế là đủ”.
Nhưng Viên Cảnh Thụy hoàn toàn hiểu sai ý cô, anh còn đẩy cô vào: “Vào thử đi”.
Anh cười như thế này thật khiến cô khó mà cưỡng lại được, nhưng Đổng Tri Vy vẫn kéo anh lại: “Không cần đâu, em không thích mấy thứ này”.
Sau đó cô cũng nói như vậy khi ở cửa hàng đồng hồ đá quý, Viên Cảnh Thụy nghe
xong cũng có phần tức tối: “Sao lại không thích? Anh mua cho em!”.
“Tại sao anh phải mua đồ cho em?”.
“Bạn trai em mua đồ cho em, em không vui sao? Đổng Tri Vy, em có phải phụ nữ không thế?”.
Cô mỉm cười, khẽ tránh người đi bộ đang cúi đầu bước vội vã, nếu người ấy
ngẩng đầu lên chắc chắn sẽ không đâm vào giữa một người đàn ông cao to
đang sầm mặt lại và người bạn gái anh ta đang nắm chặt.
“Em là phụ nữ chứ, anh không nhìn ra sao?”.
Anh vẫn cau có: “Không có người phụ nữ nào không thích quà”.
Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời anh: “Là thế này, phần lớn phụ nữ đều thích quà,
là hi vọng mượn cơ hội ấy chứng minh người tặng quà coi trọng họ, nguyện vì họ mà vất vả suy nghĩ”.
Trước đây cô thường nói thế này với anh,
sau khi suy nghĩ cô nghiêm túc nói vậy, hôm nay cũng thế, nhưng bộ dạng
cố làm ra vẻ nghiêm túc của cô khiến anh muốn bật cười, tuy vậy anh vẫn
làm bộ đanh mặt: “Vậy em không phát hiện ra anh muốn chứng minh anh coi
trọng em, nguyện vất vả suy nghĩ vì em sao?”.
Anh nói thế khiến cô
chỉ muốn gục đầu vào bờ vai ấm áp của anh mà thôi, mặc dù trước đó khi
đi đường Viên Cảnh Thụy thỉnh thoảng lại ôm chặt eo cô, cô cố gắng ngăn
chặn việc này, mặc dù ở thành phố xa lạ đi chăng nữa Đổng Tri Vy vẫn
không quen với những hành động thân mật ở nơi công cộng như thế này.
Tuy vậy cô vẫn kiềm chế bản thân không nên có bất cứ hành động thân mật nào và vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Cảm ơn, có điều nếu những
người phụ nữ khác đều muốn anh tặng quà cho họ, càng nhiều càng tốt,
càng đắt càng tốt vậy thì em nhất định không nhận”.
Gương mặt anh tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết cô đang nói gì nữa.
Đổng Tri Vy chớp mắt: “Như thế anh mới cảm thấy em