
mình đã sầm lại thế
nào, nhưng cơn giận thực sự không thể kiềm chế được, anh nhắm mắt cố
gắng trả lời Trần Văn Văn với giọng điệu bình thường nhất nhưng vẫn
nghiến răng.
“Văn Văn, cho dù Đổng Tri Vy có nói gì với em đi chăng
nữa thì những gì anh muốn nói cũng đã nói rồi, anh nghĩ chắc chắn em sẽ
hiểu, đúng không?”.
Trần Văn Văn cảm thấy sợ hãi, Viên Cảnh Thụy
không còn là chàng trai luôn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng mới cáu giận
trong hồi ức của cô nữa, anh của bây giờ và quá khứ hoàn toàn không có
điểm gì chung, lúc cười còn đỡ nhưng một khi sầm mặt lại thì luôn khiến
người khác có cảm giác áp lực kinh khủng.
Cảm giác áp lực ấy khiến cô không không nhanh chóng trả lời anh, cô gật đầu và không nói thêm câu nào nữa.
“Vậy nhé, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu em còn muốn tham gia thì anh vẫn
hoan nghênh, bây giờ anh có thể ở một mình một lúc được chứ?”.
Cô gật đầu một lần nữa rồi mau chóng rời khỏi phòng anh.
Còn Viên Cảnh Thụy một mình đứng giữa căn phòng trống vắng, hít thở sâu,
mười mấy giây sau liền mang một bức thư tới phòng Đổng Tri Vy.
“Em không xem đâu, lát nữa em mang nó trả cho anh nhé”.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, anh nói: “Còn…”.
Cô mím môi, thay anh nói hết câu: “Yên tâm, em không để cho ai khác nhìn
thấy đâu, và sẽ không nói cho ai cả, đây là bí mật của chúng ta, nếu anh cần ngay bây giờ em sẽ quên chuyện này đi”.
Viên Cảnh Thụy gật đầu, ai bảo phụ nữ thông minh không có đàn ông yêu? Anh thực sự yêu cô chết đi được ấy chứ.
Đổng Tri Vy nói xong liền kiểm tra lại quần áo, kéo vạt áo, rồi chỉnh lại cổ áo.
Cô cẩn thận tỉ mỉ làm những động tác này, mặt rất nghiêm túc, đôi môi khẽ cong lên, anh nhìn cô cơ thể lại bắt đầu nóng ran.
Anh khẳng định chắc chắn Đổng Tri Vy không hề biết cô có nét gợi cảm đặc
biệt, không gì so sánh được, vẻ gợi cảm ấy ẩn giấu ở một nơi rất sâu,
như dòng nước lặng lẽ chảy ở nơi sâu xa, phần lớn những người khác không phát hiện ra, nhưng một khi đã bước vào thì khó mà dứt ra được, giống
như anh bây giờ.
Sau đó đột nhiên anh nhớ tới Ôn Bạch Lương, không,
anh không quan tâm tới quá khứ của cô và anh ta, ai chẳng có quá khứ,
anh chỉ cảm thấy đáng thương cho người đàn ông đó, thật bi đát, anh ta
đã mất đi một bảo vật đẹp thế này.
“Em cứ nên xem đi, bên trong đó ngoài báo cáo của Trình Tuệ Mai còn có cả của anh nữa”.
“Của anh?”. Đổng Tri Vy chuẩn bị ra về, nghe thấy vậy liền dừng lại.
Anh đang châm thuốc liền chau mày nhìn cô rồi cười: “Chứng nhận cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, hiểu chưa?”.
Anh nhìn khiến cô đỏ bừng mặt, sợ rằng ở thêm chút nữa lại có chuyện nên cô mau chóng rời đi.
Đổng Tri Vy về phòng, dọc đường cứ cảm thấy bất an, nhưng vẫn vui, cảm giác sảng khoái như lấp đầy cơ thể cô.
Cô đã chấp nhận người đàn ông trước giờ mình luôn cự tuyệt, anh khiến cô
cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vô cùng, thậm chí cô còn mỉm cười khi trong đầu lo sợ người khác nhìn thấy cô rời khỏi phòng anh từ sáng sớm, tình
yêu luôn tươi đẹp, nó khiến cô nhìn mọi thứ đều ấm áp, đều phát sáng,
khiến cô muốn hát vang một bài hát ngọt ngào.
Tâm trạng vui vẻ này theo cô tới tận khi cô về phòng và tìm thấy bức thư màu vàng.
Cô tìm thấy bức thư ở bên bàn trà cạnh cánh cửa, cô vẫn nhớ tối qua khi
anh xông vào phòng đã ném nó lên đó, anh cũng nhớ lại sau buổi tiệc về
phòng mình đã có tâm trạng thế nào, bây giờ nghĩ lại mới thấy dường như
anh ném nó quá mạnh, đến nỗi làm nó rơi từ trên bàn xuống dưới đất.
Khi mở bức thư, Đổng Tri Vy có chút ngập ngừng, mặc dù Viên Cảnh Thụy đã
nói rõ ràng với cô, và bản thân cô cảm thấy mình hoàn toàn hiểu ý anh,
nhưng nghe là một chuyện còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, khi
cô đọc tờ báo cáo y học đang đặt trước mặt, mỗi câu mỗi chữ mỗi hàng đều khiến cô kinh hoàng, sợ hãi.
Đổng Tri Vy vội vàng xem một lượt rồi
đặt xuống, bên trong thư vẫn còn một bản báo cáo sức khỏe nữa, bên ngoài ghi tên Viên Cảnh Thụy, khi mở báo cáo ra xem Đổng Tri Vy lại nhớ tới
sắc mặt Viên Cảnh Thụy lúc nói với cô: “Anh hoàn toàn khỏe mạnh”, mặc dù ban nãy thấy buồn nhưng cô vẫn không nén được nụ cười trên môi.
Buổi sáng sớm hôm nay là buổi sáng cô cảm thấy dài nhất mà cũng ngắn nhất
trong đời, quá nhiều niềm vui, quá nhiều bất ngờ, quá nhiều thứ đột ngột tới khiến cả đời này khó mà quên được. Hai tiếng sau đó, Viên Cảnh Thụy đứng giữa phòng giao dịch Hồng Kông rộng lớn, ấn công tắc biểu thị việc cổ phiếu Thành Phương tung ra thị trường, trước mặt anh là vô số ánh
mắt đang chiếu vào, cô đứng sau lưng anh, nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người trong phòng, cả những ánh sáng đèn chói lóa nhấp nháy liên tục
nữa.
Cô nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của anh, miệng anh khẽ
mỉm cười nhưng không có vẻ vui sướng và phấn khích như những thành viên
khác của Thành Phương.
Cô biết Viên Cảnh Thụy đang hưởng thụ giây
phút này, nhưng con người không nên biểu lộ quá nhiều cảm xúc trước kết
quả mình đã sớm biết, anh chắc ngày này sẽ tới, chỉ là hôm nay nó đã tới mà thôi.
Đổng Tri Vy nghĩ vậy, gương mặt hơi đờ ra, quên cả việc nhìn đi chỗ khác