
rút tay lại anh
liền cúi xuống hôn cô lần nữa.
Trên con phố này không thiếu gì các
đôi tình nhân, những người xung quanh không còn lạ gì với cảnh này nữa,
nhưng cô vẫn sững sờ không biết phải làm gì, suýt chút nữa đổ cả đĩa đồ
nướng lên người anh.
Anh mỉm cười rồi lấy mấy thứ trong tay cô, một tay cầm đĩa, một tay giữ cô, hôn cô nồng nàn hơn trước.
Đổng Tri Vy còn không kịp lên tiếng xin thôi, cuối cùng khi anh buông cô ra, cô chỉ biết thở hổn hển và đỏ bừng mặt, mấy người nước ngoài bên cạnh
vỗ tay, cô cúi đầu không dám ngẩng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Đừng như
thế, bị người ta nhìn thấy mất”.
Bên tai cô vang lên tiếng Viên Cảnh Thụy, rõ ràng không chút chần chừ.
Anh nói: “Sợ gì chứ, anh yêu em”.
3
Tối hôm đó, Đổng Tri Vy không thể về phòng mình.
Nửa đêm hai người mới về khách sạn, Viên Cảnh Thụy kiên quyết kéo cô về
phòng mình, sau đó lưu luyến trên người cô suốt cả một đêm, ngay cả bản
thân anh cũng nghĩ mình điên rồi, không thể nào dừng lại được.
Thực
ra thân hình Đổng Tri Vy cũng bình thường, cô gầy, trắng xanh, lúc ôm
vào lòng có thể cảm nhận rõ xương bả vai nhô lên, cũng chẳng có “kĩ
thuật” gì cả, cho dù không thể kiềm chế được bản thân thì cô cũng chỉ
biết mím chặt môi, mặt đỏ bừng bừng vùi đầu vào người anh, mắt không dám mở ra.
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có dục vọng và khoái cảm mãnh liệt thế này trước cơ thể của người con gái nhỏ
bé ấy. Thậm chí khi những ngón tay anh chạm nhẹ vào làn da mỏng manh của cô anh còn nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình.
Gần sáng anh mới
tạm thời dừng lại, quấn chặt lấy cô, một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, khoái cảm cuộn trào mãnh liệt đang lan tỏa khắp cơ thể, khiến mọi
thứ trước mặt anh trở nên trống rỗng, nhưng cơ thể vẫn còn ý thức được,
tay chân anh quấn quýt với cô, không còn kẽ hở.
Hết lần này tới lần
khác cả buổi tối khiến cô không còn chút sức lực nào nữa, hai người mồ
hôi ướt đẫm, cả căn phòng đồ đạc lung tung, cô biết Viên Cảnh Thụy có
sức lực sung mãn nhưng không ngờ anh lại sung mãn tới mức này, nhiều lần cô tưởng mình sắp ngất đi đến nơi, không thể nào chịu đựng được tới khi kết thúc.
Sau khi mọi thứ bình thường lại, anh im lặng không nói một hồi lâu, cũng không nhúc nhích mà chỉ nằm sát chặt bên cô, cô cũng cảm
thấy mệt rã rời nhưng vẫn còn chút lí trí, chiếc đồng hồ tinh thể lỏng
trên đầu giường vẫn lặng lẽ nhảy số, cô vật vã quay đầu lại nhìn nó rồi
lại quay sang nhìn Viên Cảnh Thụy vẫn im lặng trong bóng tối.
Làm thế nào bây giờ? Nếu như anh ngủ không biết gì thì ai đi tham dự nghi thức chủ trì ở sàn giao dịch Hồng Kông chứ?
Cô thực sự không nên để anh kéo đi dạo phố tới nửa đêm, hơn nữa còn không có chút khí khái nào khi để anh kéo về phòng.
Mặc dù mọi thứ đều khiến cô hạnh phúc nhưng thực sự không nên như thế.
Không thể để anh cứ ngủ mãi thế này được, cô nên làm một nhân viên tốt, nhắc
nhở sếp của mình hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng.
Mặc dù vậy người đàn ông ấy đang ôm chặt cô trong bóng tối khiến cô cảm thấy đây quả thực là một nhiệm vụ gian khổ.
Đổng Tri Vy lưỡng lự một lúc rồi đưa tay ra đẩy bờ vai trần của anh: “Trời sắp sáng rồi”.
Anh không phản ứng gì, một lúc sau khi cô sắp tắt hi vọng thì anh mới “ừ” một tiếng dài và nói: “Anh biết”.
Cũng may, may là anh vẫn biết hôm nay là ngày gì.
Cô thở phào, đang định nói tiếp thì anh ôm chặt hơn, kéo cô sát vào lòng mình rồi tiếp lời: “Đặt báo thức rồi, bảy giờ dậy”.
“Không được, bảy giờ mọi người đến hết rồi, bây giờ em phải về phòng”. Cô gần như sắp hét lên.
Anh hoàn toàn không để ý tới điều cô muốn nói, còn đưa tay ra kéo chăn lên
đắp cho cô rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Không cần, em được nghỉ, có thể
ngủ cả ngày ở đây”.
Ngày quan trọng của công ty, cô là nhân viên tùy
tùng, một mình có thể ngủ ở phòng sếp tới khi mặt trời lên cao bằng cái
sào sao?
Cô trố mắt, sau đó từ bỏ việc nói chuyện với anh mà cố gắng đẩy tay anh ra.
“Em phải dậy đây”.
“Ở lại”. Anh không hề buông cô ra, mắt còn chả thèm mở, miệng chỉ nói hai từ đơn giản ấy.
Cô cứng người, sau đó cố gắng đẩy anh, dùng hành động thể hiện sự kiên định của mình.
Anh để mặc cô đẩy mình hai cái, sau đó trợn mắt cảnh cáo cô: “Đổng Tri Vy, em còn như thế thì cẩn thận anh làm một lần nữa đấy”.
…
Cô sững người, sau đó sầm mặt lại nghiêm túc nói với anh: “Viên Cảnh Thụy, chúng ta đã nói là phải từ từ cơ mà, hôm nay là ngày gì chứ, sao anh
lại có thể như thế?”.
Tiếng cô đột ngột bị chặn lại, Viên Cảnh Thụy
căn bản không hề cho cô cơ hội nói câu thứ hai, anh lật người đè cô
xuống dưới, dùng miệng mình nút chặt miệng cô.
Đổng Tri Vy chỉ kịp
thốt lên hai tiếng kêu đáng thương rồi một lần nữa bị anh công thành
chiếm đất, ngay cả một câu cũng không kịp nói ra.
Khi Đổng Tri Vy
được buông ra lần nữa thì trời đã sáng thật rồi, căn phòng của Viên Cảnh Thụy ở trên tầng cao, bầu trời phía trước như được mở rộng ra, anh chỉ
kéo một lớp rèm cửa nên ánh sáng buổi sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu
vào trong, giống như lớp sương sớm màu trắng sữa.
Anh nằm ngửa