
ng tạp âm ồn ã vọng lại, không hề giống đang ở trong khách sạn năm sao.
Cô biết sau bữa tiệc kiểu này mấy người ở bàn tiệc chính sẽ tìm một nơi
riêng biệt để nói chuyện, thắt chặt thêm tình cảm, Viên Cảnh Thụy không
cần phải bàn cãi là ngôi sao mới, chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như
thế này cả, nhưng tiếng bên kia vọng lại khiến cô ngỡ ngàng.
“Cảnh Thụy”. Anh đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”. Cô khựng lại.
“Gọi anh Cảnh Thụy, anh đợi em ở góc phố, em xuống đi”. Anh có vẻ không hài lòng lắm.
“…”. Cô không lên tiếng.
Anh đợi hai giây, rồi định nói tiếp thì đầu máy bên kia vang lên tiếng trả
lời khe khẽ, nhẹ nhàng như một cọng lông vũ, cô trả lời với giọng có
phần bất lực trước anh, nhưng rất dịu dàng, dịu dàng vô cùng.
Cô nói: “Em biết rồi, Cảnh Thụy”.
Đổng Tri Vy thay quần áo xong mới xuống dưới với tốc độ nhanh nhất, cũng may cô ăn mặc đơn giản, lại không cần trang điểm, nhưng dù vậy khi xuống
dưới tầng cô vẫn cảm thấy như có một sức mạnh nào đó đang thúc đẩy mình, nếu không nhanh chân lên thì có thể sẽ bị đẩy ngã ra đất.
Tới góc
phố đầu tiên bên tay trái khách sạn cô đã nhìn thấy Viên Cảnh Thụy đang
đợi dưới ánh đèn. Hồng Kông là thành phố không đêm, chưa tới mười giờ
nhưng ở nơi gần khu có cảnh đêm đẹp tuyệt này người đi lại đã đông như
nêm, cô thấy một mình anh đứng hút thuốc dưới bóng đèn nơi góc phố, trên người vẫn mặc bộ lễ phục tối nay, chỉ là không có áo khoác ngoài, không biết anh đã cởi ra và để đâu, bóng anh đổ dài trên mặt đất, gầy và hẹp, bị vô số bước chân người qua lại giẫm lên.
Dáng vẻ anh bây giờ không giống một sếp lớn luôn luôn ở trên cao, không gì không làm được mà cô
quen thuộc, nhưng lại khiến cô muốn lại gần hơn bao giờ hết, lại gần anh hết mức có thể.
Cô còn chưa bước lại gần thì anh đã quay đầu lại
nhìn cô và mỉm cười, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng, bất giác
khiến cô cũng cười theo.
Lần đầu tiên gặp anh cô không ngờ rằng bản
thân mình có thể nhìn thấy anh như thế này. Thực ra anh luôn mỉm cười,
ung dung thư thái, khiến người khác không thể cưỡng lại, nhưng luôn mang theo cảm giác nặng nề đầy áp lực, coi nụ cười là một thứ vũ khí lợi
hại.
Nhưng dáng vẻ nụ cười của anh bây giờ khiến cô cảm thấy anh như
trong suốt, qua nụ cười ấy cô có thể nhìn thấu mọi thứ trong anh.
“Đợi lâu không?”. Cô lại gần hỏi anh, nơi này quá gần khách sạn, cô có phần
lo lắng và để ý xung quanh, lúc lại gần không kìm được nhìn xung quanh
một cái.
Anh vứt điếu thuốc đang hút dở trong tay vào gạt tàn trên thùng rác bên đường, rồi nhìn đồng hồ.
“Không lâu lắm, tốc độ của em rất nhanh”.
Cô quay sang nhìn anh, hỏi lại: “Tốc độ của em nhanh lắm sao? Tương đối thôi”.
Anh không nghĩ cô sẽ phản bác lại nên hơi sững lại rồi tròn mắt nhìn cô:
“Đổng Tri Vy, em rất lợi hại đấy”. Nói xong liền đưa tay nắm tay cô.
Trước đây cô không bao giờ hỏi ngược lại anh như thế, nhưng sự thay đổi này
diễn ra trong một thời gian ngắn, anh cho cô cái quyền ấy, đó là lời hứa anh đã nói, anh vui vẻ nhìn cô thay đổi, sự thay đổi này thực sự khiến
anh cảm thấy vui vẻ và sung sướng.
Cô vẫn chưa quen với sự động chạm
của anh, bỗng chốc gương mặt lại ửng đỏ, anh bật cười, nụ cười vô cùng
vui vẻ: “Đổng Tri Vy, sao em giỏi đỏ mặt thế?”.
Cô mím môi cười, bản
thân cũng không biết vì sao lại cảm thấy vui như thế này, tuy vậy vẫn
cảm thấy có chút bất an: “Chúng ta đi thế này sẽ bị người ta nhìn thấy
đấy”.
Anh lộ ra vẻ không hiểu: “Nhìn thấy thì làm sao?”.
Đổng Tri Vy cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay người đàn ông bên cạnh, cuối cùng đành từ bỏ ý định.
Thôi vậy, tư duy của người đàn ông này khác người thường, cô cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ hi vọng ở thành phố nơi hai người chỉ là khách
qua đường này, sự thân mật giữa anh và cô không thu hút sự chú ý của bất kì ai là được.
Tối hôm đó anh dẫn cô đi cầu thang máy có tay vịn Bán Sơn, cũng không cần lái xe mà chỉ thuê taxi, giống như hai du khách
bình thường.
Taxi sẽ vào một con phố nhỏ chằng chịt như mạng nhện,
con phố men theo sườn dốc hướng lên trên, cuối phố chính là chiếc thang
máy dài không thấy được đầu còn lại, cứ men theo sườn dốc lên trên, mặc
dù là đêm muộn nhưng ở đó vẫn đông kín người, vô cùng náo nhiệt.
Theo địa hình cao dần kề sát hai bên cầu thang có thể nhìn thấy đủ mọi loại
hàng quán nhỏ, quán ăn và quán rượu là nhiều nhất, đèn đêm sáng rực,
dường như mỗi quán nhỏ đều ngồi kín người, nhìn từ hai bên cầu thang có
thể thấy những con phố bên dưới, nhỏ hẹp, đỗ đầy xe, có chỗ vô cùng ồn
ào, có chỗ cực kỳ yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Đổng Tri Vy tới Hồng
Kông, mấy hôm trước đều vùi đầu vào công việc nên bây giờ được đứng trên cầu thang cô cảm thấy rất mới lạ, đôi mắt sáng bừng.
Anh đứng bên
cạnh cô, tay trong tay, vai kề vai, như một đôi tình nhân bình thường,
chốc chốc lại cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô, niềm vui khôn tả
chưa từng có.
Cảm giác có được lại tuyệt vời như thế, đặc biệt là sau chuỗi ngày dài đằng đẵng chờ đợi và giày vò, cô khiến anh cảm thấy mọi
thứ đều xứng đáng.
Khi