
muốn chết a!”
Đông Phương Lăng chỉ thủ chứ không tấn công, hai tay chắp sau lưng, tư thế nhẹ nhàng né tránh, thấy vậy Lạc Huyền càng thêm tức giận không dứt. “Ta và Băng Nhi là lưỡng tình tương duyệt (hai bên nguyện ý), van xin tiền bối thành toàn”, “Không bàn nữa, đợi Băng Nhi dưỡng thương tốt, ta liền mang nó quay về lại ngày tháng sống trên núi, ngươi sau này mơ tưởng gặp lại được nó”.
Lạc Huyền phút chốc thu chưởng, nhìn hắn mới chỉ thủ mà không tấn công cũng đã làm gân cốt hắn mỏi mệt kiệt lực, nếu là đánh nhau thật, hắn căn bản không có một chút phần thắng, ngoài đáy lòng khâm phục nhưng vẫn là không có cam lòng.
“Lạc tiền bối, Băng Nhi cho dù là thương thế tốt lên thì thân thể cũng cần có một khoảng thời gian điều dưỡng, nếu là lập tức theo tiền bối trở về, dọc đường bôn ba mệt nhọc chẳng phải là sẽ làm thân thể nàng bị hao tổn? Kính xin nghĩ lại”.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng hơi trầm xuống, ẩn nhẫn tức giận, hắn tuyệt đối không thể có thể để cho Băng Nhi biến mất trước mắt hắn lần nữa, nhìn Lạc Huyền thái độ kiên quyết, hôm nay coi như là đoạt, hắn cũng muốn đem Băng Nhi cho mang về Đông Phương phủ.
Lạc Huyền thấy thế rốt cục sắc mặt thiểu biến, ngược lại còn cười, hắn cũng không tin tiểu tử này còn có thể nhịn được nữa, xem ra nếu tiếp tục ép hắn thì tên tiểu tử này thật là sẽ dám đoạt cả nữ nhi của mình.
“Thôi! Tiểu tử ngươi coi như cũng có lòng, Băng Nhi ta đây liền giao cho ngươi chiếu cố, ba tháng sau, ta sẽ trở về xem nó, nếu là đến lúc đó ngươi trả cho ta một nữ nhi khỏe mạnh hoạt bát, ta sẽ đáp ứng hôn sự của các ngươi”, từng chữ rơi xuống, thân hình từ từ đi xa, trên vẻ mặt vui mừng cười, hắn cuối cùng đã thay nữ nhi tìm được một nam nhân để bảo vệ nàng, tin tưởng thê tử trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
“Tạ tiền bối thành toàn. ” Đông Phương Lăng cảm tạ, theo gió bay xa, cho tới giờ khắc này trên mặt hắn mới lộ ra vẻ mừng rỡ cười.
_________________________
Băng Nhi tỉnh lại lần nữa, đôi mắt đẹp nhìn thấy bày biện bên trong phòng khác một khách điếm đơn sơ, kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp nhìn kỹ. Đây… không phải là ngủ phòng Đông Phương Lăng sao? Nàng sao lại trở về Đông Phương phủ?
Cố hết sức đứng dậy mà nghĩ , nhưng mới động vào vết thương một chút nàng đau đến nước mắt ròng ròng, thân thể vô lực lần nữa ngã xuống giường mềm mại.
“Băng Nhi ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá, ta đi gọi Đại thiếu gia”, Tiểu Thanh đẩy cửa phòng ra, trong tay đang cầm một chén thuốc, sau khi nhìn thấy nàng tỉnh lại liền tranh thủ đặt chén thuốc xuống bàn, vui vẻ chạy ra ngoài.
“Tiểu Thanh… “, Băng Nhi vô lực thở dài, xem ra nàng chỉ có thể đợi Đông Phương Lăng tới mới có thể nhận được lời giải đáp.
Chỉ trong chốc lát, thân hình cao lớn hiện ra tại cửa phòng, đáy đen đồng thâm thúy có chút nóng bỏng nhìn chằm chằm dung nhan nàng, từng bước đi tới gần nàng.
Tầm mắt của hai người trên không trung nhìn nhau, nàng thấy đáy mắt hắn tương tư muốn điên lên, còn hắn thấy rõ đáy mắt nàng đau đớn bất đắc dĩ rồi hóa thành một luồng thở dài nhẹ.
“Tại sao thở dài, nàng không muốn gặp ta?”, Đông Phương Lăng ngồi xuống cạnh giường, bàn tay thương tiếc khẽ vuốt gương mặt gầy gò của nàng, mới mấy ngày không gặp nàng gầy đi nhiều, vốn là đã mảnh khảnh nay lại càng gầy đến nổi gió thổi qua dường như cũng sẽ bị thổi đi.
“Gặp nhau chi bằng không gặp”, Băng Nhi đôi mắt đẹp khẽ thu lại, che dấu đáy mắt ảm nhiên, hắn vốn là không thuộc về nàng a.
“Không, ta nói rồi, dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ nhất định tìm được nàng”, bàn tay nhẹ nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, không cho phép nàng trốn tránh nữa, nàng có biết nhờ nàng mà hắn hai mươi lăm năm qua mới được nếm trải cảm giác lo sợ, tất cả đều chỉ vì cô gái hắn yêu trước mắt này.
“Đừng làm khổ mình nữa, chúng ta chung quy cũng là vô duyên”, đôi mắt đẹp ngưng mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, môi phấn cười khổ sở.
“Ai nói, ta đã sớm cùng Phương phủ giải trừ hôn ước, chẳng lẽ cha nàng chưa nói cho nàng biết sao?”
Khá lắm Lạc Huyền, nếu không phải hắn kịp thời tìm được Băng Nhi thì hai người chẳng phải bởi vì hiểu lầm này mà cứ như vậy bỏ lỡ ư.
“Chàng nói thật? Phương phủ làm sao có thể đồng ý?”, Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nàng biết Phương Nghĩa đối với em rể này hài lòng đến cỡ nào, làm sao có thể nguyện ý buông tha.
Bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, giống như sẽ không bao giờ buông tay nữa, đôi đen đồng không thôi nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, nói nhỏ: “Bởi vì ta và Sở Sở đều có người yêu, cả nhà Phương gia không thể không buông tha; đằng sau còn có đều kinh ngạc, nàng còn nhớ chứ, nàng đã từng cứu một vị cô nương tên là Tiểu Liên ở trong Di Hồng viện, nàng ta chính là Sở Sở mà Phương gia tìm kiếm mười sáu năm; hơn nữa nàng lại cứu Phương phu nhân, nàng xem như là đại ân nhân của Phương gia rồi”.
Nghe vậy, Băng Nhi cả kinh sửng sốt, cũng thật quá trùng hợp. “Chàng nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật, vốn là dì Huệ cũng chính là Phương phu nhân đối với ta vẫn có chút không tha thứ, nhưng sau khi biết được