Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Thể Ngừng Yêu

Không Thể Ngừng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322631

Bình chọn: 7.00/10/263 lượt.

à lời của nàng lại càng làm cho thân hình cao lớn của Đông Phương Lăng bất động tại chỗ, thật lâu vẫn không thể nhúc nhích:

“Không xong rồi phu nhân, vị cô nương trọng thương trong phòng kia bị một nam nhân trung niên mặc áo màu xám tro mang đi”.

_______________________

Lông mi như điệp khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra nhìn cảnh vật trước mắt, cho đến khi một trận đau đớn tê liệt ở ngực trái nàng như nổ tung thì đôi mắt đẹp thống khổ mới đóng chặt lần nữa, cánh môi không có chút máu phát ra âm thanh kêu đau.

“Băng Nhi, tỉnh rồi?”, cửa gỗ bị đẩy ra, thân hình màu xám tro hướng vào người bên trong phòng, nhanh chóng đi tới giường, hai mắt khẩn trương nhìn nàng.

“Cha… Người làm sao lại ở nơi này?”, đột nhiên nghe thanh âm quen thuộc khiến nàng đã quên ngực trái đau đớn, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn chăm chú người vẻ mặt lo lắng trước mặt.

“Nha đầu ngươi còn dám nói, ta gọi ngươi xuống núi tìm cơ hội báo ân, kết quả ngươi làm ngươi ra thành bộ dạng này. Ngươi có biết ngươi nóng rần, hôn mê ba ngày, nếu như dao găm kia nhích thêm một tấc, cái mạng nhỏ này của ngươi sẽ không còn nữa”. Lạc Huyền thấy nữ nhi tỉnh lại cũng thực thở phào nhẹ nhõm, hắn từ Phương phủ đem nàng mang đi, không ngờ nàng lại bị thương nặng như vậy. Sau khi đến khách điếm này lại nóng sốt kéo dài, may mà đến sáng nay cuối cùng thuyên giảm, nhưng thiếu chút nữa đem hắn hù chết, chỉ sợ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

“Cha, chúng ta tại sao lại ở nơi này?”, vết thương truyền đến đau nhức làm nàng không dám lộn xộn nữa, nằm ở trên giường, hơi thở mong manh suy yếu hỏi.

Nàng rõ ràng nhớ được sau khi rời Đông Phương phủ, vốn là định trực tiếp quay về ngày tháng sống trên núi, nhưng trên đường lại gặp phải một đám thổ phỉ chặn cỗ kiệu, cũng cùng hộ vệ đối phương đánh nhau, nàng thấy đối phương tình huống nguy cấp liền xuất thủ tương trợ, không ngờ lại vì cứu người phu nhân trang phục cao quý kia mà thay nàng ta trúng một dao, chuyện sau đó nàng cũng không biết.

Lạc Huyền trợn mắt nhìn nàng một cái, kéo băng ghế ngồi cạnh giường nữ nhi, bắt đầu quở trách nàng: “Nha đầu ngươi, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần, rảnh rỗi cũng bớt can thiệp vào chuyện người khác, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn không nghe”, bất đắc dĩ thở dài, rồi nói tiếp: “Ngươi cũng đã biết người ngươi cứu là người nào? Bà ta chính là có hôn ước với Đông Phương phủ, phu nhân Phương phủ”.

Hắn không thôi thương tiếc khẽ vuốt khuôn mặt nữ nhi trắng như tờ giấy, hắn đau lòng a!

Nghĩ lại nữ nhi hắn vốn là một đứa vui vẻ, thích lo chuyện bao đồng, như vậy mà lại hấp hối nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao lại không oán không hận chứ! Nếu là nữ nhi có gì không hay xảy ra vậy khi hắn chết xuống làm sao đối mặt với vợ yêu của hắn chứ.

“Cha làm sao biết, cha không phải là đang ở trên núi sao? Như thế nào lại tới Lạc Dương?”, Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, làm sao nàng vừa tỉnh lại mà mọi chuyện cha dường như đều biết hết.

“Còn không phải là không yên lòng vì ngươi sao, thấy ngươi ba tháng chưa trở lại, sợ ngươi lại ở bên ngoài gây ra chuyện gì cho nên mới đi theo xuống núi. Vậy mà dọc đường lại không thấy được bố cáo truy nã chúng ta nhiều năm, tò mò hỏi thăm mới biết được là ngươi giúp Ngọc Diện Thần Bộ phá án, lấy công đền tội. Đến thành Lạc Dương, đang định tới Đông Phương phủ tìm ngươi, không ngờ liền thấy một cái kiệu gấp gáp chạy liều mạng trên đường, phía sau lại dẫn theo đại phu, ta thấy quái dị liền theo sau nhìn, không ngờ lại thấy từ bên trong kiệu khiêng ra là ngươi cả người máu me, thiếu chút nữa làm cho ta sợ đến hồn phi phách tán. Ta ở Phương phủ đợi hai ngày, hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, liền thừa dịp không ai chú ý, đem ngươi mang đi”.

Hắn sau khi nghe lén được toàn bộ Đông Phương Lăng và mẹ con Phương phủ nói chuyện với nhau liền quyết định đem Băng Nhi mang đi. Băng Nhi cứu hai mẹ con Phương phủ, mà Phương phủ lại cùng Đông Phương phủ có hôn ước, chẳng khác gì là gián tiếp trả Đông Phương phủ một cái ân tình.

Như vậy, bọn họ không thiếu nợ lẫn nhau, phần ân tình này chẳng khác gì là dùng tính mạng Băng Nhi đổi lấy, vậy là đủ rồi! Nếu là sớm biết như thế, hắn tuyệt không để cho nữ nhi tới đây một chuyến, dù sao Đông Phương lão ông đã chết, hắn cần gì phải hết lòng tuân thủ lý luận ‘có ân phải trả’ trên giang hồ chó má kia, bất luận kẻ nào cũng không bằng nữ nhi bảo bối duy nhất của hắn.

“Cha, chúng ta quay về sống như những ngày tháng trên núi đi, nữ nhi không muốn lưu lại nơi này nữa”, khẽ thu lại đôi mắt đẹp có chút âm u, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt lộ vẻ đau thương.

Lạc Huyền hai mắt suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú vào nữ nhi hồi lâu, đáy lòng hắn hiểu được tình cảm giữa nữ nhi và Đông Phương Lăng có gút mắt, lúc ở Phương phủ nghe lén lời nói của hắn càng rõ ràng Đông Phương Lăng thề nhất định phải ở cùng với nữ nhi của hắn.

Nhưng chẳng lẽ Đông Phương Lăng muốn Băng Nhi thì hắn sẽ dâng hai tay lên sao? Chưa đơn giản như vậy, còn phải xem người làm cha này có đồng ý hay không rồi hãy nói.

“Trước khi trở về, ngươi trước tiên phải dưỡng thương