
còn vương nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đã đặt nhà
hàng tối nay, chúng ta đi ăn cơm. Ăn xong mình đi xem phim. Lâu lắm rồi
anh không đi xem phim, em đi với anh nha.”
Vệ Lam không phải là cô bé vừa yêu lần
đầu nữa, nhưng khi mới bắt đầu quen Minh Quang, có lẽ bởi vì đến với
nhau quá tự nhiên mà cô chưa từng được nếm trải cảm ác rung động thế
này. Bây giờ, Đoàn Chi Dực chăm chú nhìn cô, cô bỗng nhiên cảm thấy vô
thố, không biết phải làm sao, tim đập vừa nhanh vừa loạn, giống như cả
người bị một cơn bức xạ vậy lấy vậy.
Mặt cô ửng hồng, ra khỏi phòng anh trong trạng thái lơ lửng.
Ra tới cửa, cô hít sâu một hơi, vỗ vỗ gương mặt đang đỏ bừng của mình.
“Vệ Lam, chị sao thế?” Vì tiếng động do cô gây ra, cô trợ lý đang vùi đầu vào máy tính bỗng ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi.
Vệ Lam vội vàng nghiêm mặt lại, lắc đầu: “Không sao, chắc cho phòng làm việc của Je hơi nóng.”
“À.” Cô trợ lý ngây thơ không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục say sưa với máy tính.
Lần đầu tiên trong đời, Vệ Lam mong
ngóng tan ca đến thế. Trong mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều, cô nhìn
đồng hồ ở góc dưới bên phải màn hình máy tính không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng đã đến 5h chiều, cô là người đầu tiên thu dọn đồ đạc ra
về.
Đoàn Chi Dực biết hiện nay cô vẫn chưa
muốn mọi người biết quan hệ của họ nên trước đó đã nhắn tin cho cô, bảo
cô chờ anh ở một chỗ khác ngoài công ty.
Vệ Lam xách túi xách, ùa theo dòng
người, nhẹ nhàng đi đến nơi đã hẹn. Cô vừa đến thì chuông điện thoại đã
vang lên. Cô cứ tưởng là Đoàn Chi Dực nên vừa cười vừa mở máy xem, nhưng đó lại là số của mẹ cô.
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Lam Lam, con có biết Minh Quang bị bệnh đang nằm viện không?” Giọng nói có vẻ sốt ruột từ đầu bên kia truyền tới.
Lúc này Vệ Lam mới cảm thấy mình có chút bạt bẽo, chẳng qua suốt hai tháng nay, cô không hề nghĩ đến cái tên
Minh Quang này. Nhưng dù sao cũng là người bên nhau suốt ba năm, nghe
nói anh nằm viện, trong lòng cô vẫn muốn hỏi thăm, cô lấy lại bình tĩnh
và hỏi: “Sao mẹ biết Minh Quang nằm viện, bệnh có nghiêm trọng không?”
Bên kia, mẹ cô hít một tiếng: “Mẹ cũng
không biết, thời gian trước nó có đến nhà, nói không còn mặt mũi để gặp
con, trực tiếp xin lỗi mẹ và ba con. Mẹ cũng không định nói với con
chuyện này vì sợ con buồn. Nhưng mà mẹ thấy đúng là nó thật lòng biết
lỗi rồi, cũng chỉ là uống rượu nên nhất thời hồ đồ, đứa con của cô gái
kia cũng không phải của nó.” Mẹ cô ngừng một chút, “Không phải mẹ khuyên con giảng hòa, nhưng nghĩ lại nó đối xử với con và với bậc trưởng bối
vẫn luôn không tệ, hiện giờ nó bệnh, ba mẹ nó cũng không ở gần, con ở
Giang Thành nên đi thăm nó đi.”
Sau trò hề lần đó của hai người, cũng
chưa từng liên lạc lại, ngay cả lời chia tay chính thức cũng không có.
Trong lòng Vệ Lam trước đó vẫn còn lấp lửng, hiện giờ mẹ cô lại nói như
vậy, cô không khỏi lo lắng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò với
Đoàn Chi Dực, nếu cho anh leo cây, con rồng phun lửa kia chắc chắn sẽ
lại nổi giận.
Trong điện thoại rối rắm một hồi, Vệ Lam vẫn hỏi mẹ cô địa chỉ của bệnh viện.
Cúp máy, lại gọi điện thoại cho Đoàn Chi Dực. Điện thoại vừa thông, cô còn chưa khịp mở miệng, Đoàn Chi Dực đã
cướp lời trước: “Em tan ca rồi à? Anh lập tức đi lấy xe.”
“Cái đó… Đoàn Chi Dực…” Vệ Lam có chút
đau đầu, ấp úng, “Em nói ra anh đừng giận nha, em… hôm nay đột nhiên có
chút chuyện nên không thể đi ăn với anh, ngày mai chúng ta lại đi được
không?”
Quả nhiên, đầu bên kia thoáng im lặng.
Vệ Lam lại thử lên tiếng, “Đoàn Chi Dực…”
“Biết rồi.” Người ở đầu dây bên kia thô lỗ đáp lại, ngay sau đó lại hỏi, “Em có chuyện gì? Muốn anh đi cùng em không?”
“Không… không cần đâu.” Như là làm chuyện hổ thẹn, Vệ Lam hơi lắp bắp, “Chỉ là đi gặp bạn.”
“Nam hay nữ?”
Lòng Vệ Lam chùn xuống: “Không phải chỉ có một người, nam có nữ có.”
Cô nghĩ, với tính tình của Đoàn Chi Dực
nếu biết cô đi gặp Minh Quang, còn không nổi giận sao, chi bằng nói qua
loa lấy lệ với anh, dù sao cô và Minh Quang đại khái chỉ gặp lần này
thôi, sau khi xác định anh không có gì đáng ngại sẽ lập tức đi ngay.
Đoàn Chi Dực thoáng dịu đi, chợt không
tình nguyện nói: “Vậy em về sớm một chút. Anh đợi em về nhà ăn cơm, em
nấu cho anh ăn, để bồi thường hôm nay em lỡ hẹn.”
Hả! Vệ Lam túa mồ hôi: “Được rồi, nhưng nếu anh đói thì phải ăn trước nhé!”
Nói là nói thế, nhưng cô hiểu Đoàn Chi
Dực, nếu anh đã nói vậy tất nhiên sẽ đợi đến khi cô về. Vệ Lam đành phải gấp rút gọi xe đến thẳng bệnh viện.
Minh Quang nằm ở một phòng bệnh giản dị. Vệ Lam tìm được phòng thì đẩy cửa bước vào, Minh Quang đang ngồi dựa
vào giường, đang ăn cơm với động tác rất lạ.
Nhìn thấy Vệ Lam, giống như rất bất ngờ, lại hơi mỉm cười: “Lam Lam, sao em lại đến đây?” Thoáng như hiểu ra,
“Là dì nói với em à?”
Mấy tháng không gặp, xem ra Minh quang
gầy đi không ít, khuôn mặt không rạng rỡ như trước kia nữa, toàn thân
không biết là trầm ổn chững chạc, hay là u tối hơn, tóm lại Vệ Lam cảm
thấy có chút xa lạ.
Cô gật đầu, bước lên trước, ánh mắt quan sát anh một