
g, liền ôm chặt
lấy Vệ Lam, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đỏ
hoe, trong đó ngổn ngang đủ mọi cảm xúc, oán hận, tức giận, còn mang
theo chút ngỡ ngàng và không biết xoay sở thế nào.
Trong giây phút đó, Vệ Lam gần như không nhẫn tâm đối mặt với anh, chỉ có thể lẳng lặng quay người bỏ đi.
Từ đó về sau, Vệ Lam không có bất kỳ dự
định rời khỏi nào nữa. Vẫn đến Azure làm như mọi ngày, tụ tập một chỗ
với các đồng nghiệp, cố gắng để mình không nghĩ quá nhiều, để mình sống
vui vẻ một chút.
Cô không phải là một người phụ nữ quá để
bụng, qua hai ngày, cục tức trong lòng cũng tiên tan đi ít nhiều, cũng
từng nghĩ sẽ bắt tay làm hòa với Đoàn Chi Dực. Nhưng hình như anh rất
bận, luôn có việc rắc rối quấn quanh người, buổi tối thường về rất
khuya, sau khi quay về cũng ở trong phòng làm việc gọi điện thoại.
Thỉnh thoảng Vệ Lam nghe thấy tiếng anh tranh chấp với người khác, còn lờ mờ nghe được tên của Trần Vũ Yên.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, buổi tối Vệ Lam vừa tỉnh dậy, thì thấy bên giường trống trơn, lấy di động ra xem,
đã hơn hai giờ sáng.
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi bật dậy khỏi
giường, mở cửa phòng ngủ, đi trên hành lang tối đen, nhưng phòng làm
việc ở cuối hành lang lại lóe ra chút ánh sáng. Cô rón rèn đi đến, bởi
vì cửa đi khép hờ, cô đẩy nhẹ ra, đập vào mắt, là Đoàn Chi Dực đang ngồi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Thời tiết lúc này đang là mùa thu, buổi
tối đã hơi trở lạnh. Vệ Lam cau mày, đi đến muốn gọi anh dậy, nhưng vẫn
không mở miệng, nhìn những tấm ảnh hơi lộ ra ở mép túi giấy trước.
Có lẽ tính tò mò là bản tính trời sinh của phụ nữ, cô không nghĩ nhiều, tiện tay cầm vài bức ảnh rút ra nhìn một chút.
Trong chớp mắt, đầu óc của cô trống rộng. Những tấm ảnh này có lẽ là chụp lén, chỗ bên trong bức có ảnh có lẽ là
hành lang của quán bar. Người đàn ông trong bức ảnh đầu tóc bù xù, ôm
một người phụ nữ chỉ quấn có chiếc khăn tắm, đi ra từ một căn phòng nào
đó. Có lẽ thời gian quá lâu, bức ảnh nhìn không rõ lắm, nhưng Vệ Lam vừa nhìn có thể nhận ra đó là Đoàn Chi Dực và Vệ Lam.
Vài giây sau, Đoàn Chi Dực nói những lời
vô nghĩ trong lúc ngủ mớ, làm cho Vệ Lam tỉnh lại. Cô vội vã gom những
tấm ảnh vào trong túi giấy, lắc đầu, để mình không nghĩ quá nhiều, sau
đó hít sâu một hơi, đi về phía trước, vỗ người đang ngủ mớ.
Đoàn Chi Dực mơ màng mở mắt ra, nhìn cô.
Vệ Lam không tự nhiên mở miệng: “Anh đừng ngủ đây, coi chừng bị cảm lạnh.”
Đoàn Chi Dực hơi giật mình trong chốc
lát, rất nhanh sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, khóe môi hơi xong lên,
dường như có chút vui vẻ. Anh kéo cô qua, để cô ngồi lên đùi mình, cúi
đầu nói bên tai cô: “Em đang quan tâm tôi sao?”
Vệ Lam nhìn gương mặt vui vẻ của anh, có
hơi tức tối, giận mình tại sao lại trở nên mềm yếu như thế này. Cô quay
đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Có quỷ mới đi quan tâm anh.”
Rõ ràng tâm trạng của Đoàn Chi Dực rất tốt, tựa vào sau tai cô: “Vệ Lam, đừng bỏ mặc tôi, được không?”
Giọng nói của anh mang một chút cầu xin
dịu dàng. Nhưng Vệ Lam lại cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh cả ngày thấy đầu
không thấy đuôi, cô đâu có mặc kệ anh đâu.
Không đợi cô nói chuyện, Đoàn Chi Dực nói tiếp: “Em cũng đừng nói những lời kia nữa, tôi không thích nghe. Tôi
muốn em luôn ở bên cạnh tôi. Có một số lời tôi không biết phải nói sao,
nhưng tôi biết em hiểu, vẫn luôn hiểu. Nếu như tôi có chỗ nào làm không
tốt, em có thể nói ra, tôi sẽ sửa mà.”
Không biết có phải vì đôi mắt còn lim dim chưa tỉnh, cho nên giọng nói của anh mang chút dịu dàng lấy lòng. Trong tưởng tượng của Vệ Lam, anh luôn ngang ngược bá đạo hung dữ, trước giờ
từng nói chuyện với cô như vậy. Cô có chút có đỏ mặt. Cho nên hơi mất tự nhiên nhảy dựng lên, có hơi xấu hổ phản bác anh: “Chỗ nào của anh cũng
đều làm không tốt.”
Nói xong, liền đi ra bên ngoài.
Đoàn Chi Dực đứng dậy, đuổi theo sau cô,
ôm ngang eo cô, nửa ôm nửa bế cô đi ra ngoài: “Em chắc chắn chỗ nào tôi
cũng làm không tốt sao?”
Người đàn ông có cáu kỉnh tẻ nhạt hơn
nữa, thì ở trước mặt người con gái mình yêu, đều sẽ vô thức giở tính trẻ con và vô lại. Giọng điệu của anh mập mờ, Vệ Lam tất nhiên biết rõ anh
đang nói gì, mặt đỏ đến tận mang tai, cũng may đưa lưng về phía ánh đèn, nếu không khuôn mặt này không biết để đâu.
Bởi vì mấy ngày nay ai cũng giận lẩy, hai người đã rất lâu rồi không ngọt ngào với nhau. Vừa bước vào phòng ngủ,
chưa đi đến giường, Đoàn Chi Dực liền hôn cô, gấp gáp cởi quần áo của
cô.
“Anh chậm chút!” Đầu Vệ Lam né tránh, oán giận đấm anh.
Anh không hề bị ảnh hưởng. Nhanh chóng cởi sạch đồ cô, ngựa quen đường cũ mà đi vào cơ thể cô.
Người đàn ông về phương diện này có thiên phú hơn phụ nữ. Kinh nghiệm của Đoàn Chi Dực chưa được hai tháng, nhưng bây giờ đã thành thạo như một cao thủ.
Vệ Lam bị anh đè ở sau cửa, lên xuống đến hoa đầu chóng mặt, sau khi một chút đau đớn đi qua, thì có từng đợt sun sướng từ dưới truyền đến, cả người nóng vô cùng, sau lưng lại là cánh
cửa gỗ lạnh lẽo, có cảm giác hơi mát, chính xác là lửa băng giao nhau.
Cái cảm giác này làm cô vừa xấu hổ