Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

tùy thân của em bị anh

giữ hết rồi, muốn chạy cũng không chạy được đâu.” Vệ Lam mỉm cười lắc

đầu, cúi người tiếp tục thu dọn.

Đoàn Chi Dực nghĩ cũng phải, thái độ bình thường lại, xê dịch đến trước mặt cô, giúp cô thu dọn.

Vệ Lam sợ anh làm cho mọi chuyện rối ren hơn, nên vội ngăn lại: “Anh đừng làm, em cũng sắp xong rồi.”

Nói xong, bàn tay vốn đang trống không, lại có thêm một chiếc áo lót, cầm lên lật qua lật lại xem thật tỉ mỉ.

Mặt Vệ Lam đỏ ửng, giật lại thú vui trong tay anh, nói: “Anh làm gì đó? Chẳng biết ngại ngùng gì hết.”

Đoàn Chi Dực bực bội làu bầu vài câu,

mấy giây sau, đột nhiên lấy hai món giống nhau từ trong vali ra, có chút vô liêm sỉ nói: “Cho anh hai chiếc này.”

“Anh có bệnh ả! Đưa em!” Mặt Vệ Lam đỏ lên, muốn giật lại theo bản năng, nhưng anh lại tránh đi.

“Anh cũng không biết đến khi nào em mới

qua trở lại đây? Đến lúc anh nhớ đến em, anh có thể lấy cái này ra

ngắm.” Đoàn Chi Dực cầm áo lót không hề cảm thấy thẹn.

Còn Vệ Lam thì thẹn đến đỏ cả mặt, mắng

một câu “đồ lưu manh”, nhìn thấy anh quyết định như vậy, cũng không muốn giành giật với anh nữa, đành phải thở phì phì sắp xếp lại vali.

Căn phòng thuê được có lẽ đã không có

người ở từ lâu, trong phòng bụi đóng một lớp dày. Sau khi hai người kéo

vali vào, lại phải bận thêm chập nữa.

Làm xong những chuyện này, Đoàn Chi Dực

lo lắng nhìn những chủ hộ khác trong khu nhà này, nhưng mọi người dù

không đi làm thì cũng đóng kín cửa, chẳng nhìn thấy được gì. Nhìn thấy

Vệ Lam ung dung như không có chuyện, lông mày anh lại nhíu chặt hơn, vội vã gọi điện thoại cho trợ lý, kêu cô ta tìm giúp một căn hộ nhỏ, thậm

chí còn hạ lệnh, phải tìm được trong vòng một ngày.

Ngược lại Vệ Lam thấy chả sao cả, căn

phòng dọn dẹp một chút cũng được xem là sạch sẽ bóng loáng, chỉ là nhà

vệ sinh công cộng không được thuận tiện cho lắm.

Mẹ Vệ Lam buổi chiều mới đến.

Dọn dẹp xong căn phòng, hai người chào

tạm biệt rồi chia nhau ra hành động, Vệ Lam đến nhà ga đón người, còn

Đoàn Chi Dực bực dọc về công ty.

Trên đường đi, Vệ Lam cảm thấy chuyện

đời thật khó hiểu, mới hai tháng trước đây thôi, cô nhất định không nghĩ ra sẽ có một ngày mình ở bên Đoàn Chi Dực, còn bởi vì xa nhau mà luyến

tiếc không nỡ.

Nhưng mà, tình yêu chính là không có lý

lẽ như thế đó? Cô cho rằng người cô mãi mãi không thể làm cô thích được, lại hết lần này đến lần khác làm trái tim cô rung động.

Tất nhiên, cô càng không ngờ đến, người họ Đoàn nào đó sau khi rời xa cô, trên đường cứ nghiến răng đến muốn rụng rời.

Trong lòng Đoàn Chi Dực ấm ức, anh và

Vệ Lam chỉ mới không còn thù hằn gì mà ở bên nhau, vừa cảm nhận được sự

thỏa mãn và hạnh phúc, lại bị chặt đứt như thế này đây, anh làm sao có

thể không ấm ức trong lòng chứ?

Vệ Lam đón được mẹ, nhìn thấy trên tay bà túi lớn túi nhỏ, mới biết bà cụ nhà cô muốn đến đây ở thật rồi.

Mẹ Vệ Lam là một người nóng tính, chỉ

tạm thời ở chung nhà với Vệ Lam thôi, đã lớn tiếng ồn ào, hỏi cô tại sao lại ở cái chỗ như thế này.

Vệ Lam đành phải giải thích là do lúc đó dọn ra ngoài hơi gấp gáp, cho nên tìm đại một gian phòng nào đó, sau

này bận quá lại quên mất, bây giờ mới bắt đầu tìm chỗ khác.

Giận thì cũng giận rồi, nhưng mẹ Vệ Lam

nhìn thấy tâm trạng của con gái không tệ, không hề giống một người đang

thất tình, cho nên cũng có chút nhẹ lòng.

Sau đó hùng hổ mở máy tính lên, tìm nhà cho con gái.

Nhưng mà nhà thì đâu dễ tìm đến vậy, hai mẹ con bận rộn ở trên mạng suốt cả buổi chiều, cũng không tìm được chỗ

nào ưng ý, vừa hay, điện thoại của Đoàn Chi Dực đến đúng lúc, nói đã tìm cho cô một căn hộ nhỏ.

Vệ Lam nghe từ trong miệng anh nói một

căn hộ nhỏ, cô không dám tin lắm, nhưng nhìn thấy mẹ tỏ ra ghét bỏ nơi

này, đành phải thử một chuyến, đến nơi Đoàn Chi Dực nói.

Cũng may, căn hộ nhỏ này đúng với cái

tên căn hộ nhỏ, một căn phòng bốn mươi lăm mét vuông, không thể tốt hơn

nữa. Vệ Lam giả vờ hỏi người dẫn cô xem phòng giá cả thế nào, nghe thấy

giá tiếng hợp lý, mẹ Vệ Lam đương nhiên chụp ngay.

Cho nên trong vòng một ngày, Vệ Lam

chuyển nhà đến hai lần. Người mô giới ở nơi đó cũng rất nhiệt tình, còn

chủ động giúp Vệ Lam gọi xe, làm cho mẹ Vệ Lam càng hài lòng hơn.

Tất nhiên Vệ Lam biết rõ người mô giới

tại sao lại như vậy, còn không phải do Đoàn Chi Dực sắp xếp. Nhưng nhìn

mẹ vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng có hơi cảm động.

Có lẽ vì muốn bù đắp lại khoảng thời

gian bận rộn công việc không thể chăm sóc cho con gái, cho nên mẹ Vệ Lam bắt đầu chăm sóc cho Vệ Lam ân cần hơn. Điều này làm cho Vệ Lam dở khóc dở cười, cô đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi, đâu cần ba mẹ phải chăm

sóc nữa. Nhưng dù sao cô cũng ngại đả kích tính nhiệt tình của mẹ cô,

cho nên đành phải chấp nhận hết.

Mẹ Vệ Lam là người nóng nảy bộp chộp,

chưa được mấy ngày, vô tình nghe được đồ ăn trong công ty Vệ Lam không

ngon. Cho nên ngày hôm sau liền làm đồ ăn ngon bỏ vào hộp, đánh thẳng

đến nhà ăn lớn của Azure.

Vệ Lam đang ngồi ăn cơm cùng với đồng

nghiệp, nhìn thấy mẹ cô cầm hộp cơm đi vào, sợ đến nhảy dựng lên, đứng

cách nhau


The Soda Pop