Duck hunt
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323711

Bình chọn: 7.00/10/371 lượt.


Quách Chân Chân gật đầu: “Mình tra được

một vài chuyện liên quan đến Trần Vũ Yên, muốn cho anh ấy xem. Tuy Đoàn

Chi Dực không thích mình nhưng anh ấy cũng từng giúp đỡ mình, cũng cho

mình một giấc mơ đẹp, mình không muốn anh ấy bị Trần Vũ Yên gạt. Anh ấy ở bên cạnh cô ta, sớm muộn gì cũng bị cô ta hại.”

“Trần Vũ Yên?” Vệ Lam ngạc nhiên: “Cậu nói anh ta cặp với Trần Vũ Yên?”

Quách Chân Chân ừ một tiếng: “Lúc anh ấy đến bệnh viện thăm mình đã ngầm thừa nhận rồi, anh ấy chia tay với minh là vì Trần Vũ Yên.” Nói xong cô xua tay, lục lấy một tài liệu từ trong

túi xách ra đưa cho Vệ Lam: “Thôi đi, nếu anh ấy không muốn gặp mình thì mình không ép. Cậu làm ở đây, xem lúc nào có cơ hội thì đưa cho anh ấy

giúp mình, coi như đây là việc cuối cùng mình làm cho anh ấy.”

Vệ Lam cầm lấy túi tài liệu, cắn môi: “Chân Chân…”

Quách Chân Chân mỉm cười: “Cậu sao thế?

Mình thật sự không sao mà, sớm đã nghĩ thông suốt rồi. Mình định rời

khỏi Giang Thành về quê làm việc. Nghĩ lại thì mình cũng có bị thiệt gì

đâu, Đoàn Chi Dực cấp cho mình một khoản phí chia tay khổng lồ, mình

cũng không ngốc đến mức giả vờ thanh cao mà từ chối. Không có được tình

yêu, có tiền thì cũng tốt rồi.”

Chân Chân nói rất thản nhiên nhưng Vệ

Lam phát hiện mắt cô đã hơi đo đỏ. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Chân Chân:

“Chân Chân, xin lỗi cậu.”

Quách Chân Chân bật cười: “Sao cậu phải

xin lỗi mình? Cậu cũng đâu làm gì có lỗi với mình chứ.” Nói xong cô rút

tay ra vỗ vỗ lên mu bàn tay Vệ Lam: “Được rồi, mình không quấy rầy cậu

làm việc nữa, về quê thì đừng có quên tìm mình đấy, chúng ta sẽ hẹn mấy

bạn học cũ đến những chỗ hồi nhỏ hay đến chơi.”

“Ừ.” Vệ Lam gật đầu.

Quách Chân Chân lau mắt, quay người bước đi.

Vệ Lam nhìn tài liệu trong tay, nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt cô bé tiếp tân: “Em thông báo cho Je giùm chị, nói là Vệ Lam phòng tạp chí tìm anh ấy.”

Lúc nãy hai người nói chuyện, cô bé đã

nghe được phần nào, biết cô gái lúc nãy chính là bạn gái cũ của ông chủ, mà cô còn nhớ rõ người đồng nghiệp mới này, chính là người lần trước

đến đưa cơm cho ông chủ. Hai người này hình như là bạn. Đúng là một mối

quan hệ thật phức tạp.

Sau khi thông báo, đương nhiên Vệ Lam được cho vào.

Cô bước tới trước cửa phòng làm việc, gõ cửa và bước vào. Đoàn Chi Dực đang cắm cúi làm việc, cảm giác cô đã vào thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Thấy cô bưng một ly cà phê còn bốc hơi thì

khóe môi hơi cong lên, đứng dậy vòng qua cái bàn tới trước mặt cô, đưa

tay bưng lấy ly cà phê uống một hớp, và không quên bình phẩm: “Hương vị

không tồi, nhưng bỏ hơi nhiều đường, tôi không thích cà phê ngọt quá,

lần sau mang cà phê tới cho tôi thì bỏ ít một chút.”

Này, đây là cà phê tôi pha cho chính

mình đấy chứ! Vệ Lam há hốc mồm nhìn cái tên tự cho là đúng trước mặt,

lòng thầm oán. Nhưng nghĩ đến chuyện ở trong nhà ăn mà anh còn dám giành cơm với mình thì cô cũng lười tranh cà phê với anh.

Cô đưa tài liệu trong tay cho anh: “Vừa

nãy Chân Chân tìm anh mà anh không chịu gặp, cậu ấy nhờ tôi đưa cái này

cho anh.” Đưa xong, cô lại hỏi: “Có phải anh nói với cậu ấy, anh và cậu

ấy chia tay là do Trần Vũ Yên không?”

Đoàn Chi Dực nhận lấy túi tài liệu, vừa

thờ ơ mở ra xem, vừa trả lời cô: “Em và cô ấy là bạn bè, để cố ấy ghét

Trần Vũ Yên còn hơn là hận em.”

“Anh…” Vệ Lam thật không biết nên cảm

động vì anh biết nghĩ cho cô, hay là cảm thấy chua xót thay cho Trần Vũ

Yên vì gánh tội danh nặng như vậy.

Đoàn Chi Dực không quan tâm đến vẻ bối

rối của cô, rút mấy tấm ảnh và tờ giấy trong túi tài liệu ra, mặt dần

trở nên nặng nề hơn.



Dịch: Thanh Dạ

Bởi vì thua thảm hại, cho nên mỗi lần

hoạt động ngoại khóa, lúc luyện tập bóng rổ, những đám quỷ lớp 10 sẽ xúm lại tìm hiểu học hỏi thêm.

Vào thời gian đó, ở bên sân thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một em gái yêu kiều lớp mười. Cô nữ sinh đó còn đưa nước

cho Đoàn Chi Dực, cho nên luôn phải chen vào giữa.

Đoàn Chi Dực biết cô bé đó tên là Vệ Lam.

Đoàn Chi Dực không chỉ nghe cuộc nói chuyện của những bạn trong nhóm còn ở lại một lần.

“Em gái lớp mười đó nhìn cũng được lắm nha.”

“Xề, người ta cũng đâu phải đến xem cậu đâu.”

“Không lẽ nhìn đám nhóc quỷ kia sao? Sao mình không cảm thấy vậy ta.”

“Người ta tám chín phần là nhìn Đoàn Chi Dực nha.”

Lúc trước nghe những lời nói này, cậu không hề để trong lòng. Nhưng hôm nay lại có một sự vui vẻ sống động nhảy nhót trong lòng.

Vì thế, mỗi lần đều nghiêm túc tập bóng, dáng người xinh đẹp xoay người nhảy bật lên rổ, nhất định sẽ mang đến

một tráng pháo tay và tiếng hoan hô. Mỗi lần vô cùng đẹp trai, cậu âm

thầm tìm kiếm bóng dáng Vệ Lam, nhìn thấy cô đang nở nụ cười xinh đẹp ấm áp, trong lòng giống như đang bơi trượt qua ngọt ngào không muốn ai

biết được.

Nhưng điều tiếc nuối chính là, cô không bước thêm về phía trước.

Cứ như thế cho đến cuối năm. Lễ noel vào tháng mười hai, không khác gì là lễ tình nhân đối với những người trẻ

tuổi. Đoàn Chi Dực nghe đám bạn trong nhóm bàn tán, chuẩn bị mua

chocolate tặng bạn gái hoặc người mình thầm mến.

Người con gái thầm mến, cậu cảm