Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323640

Bình chọn: 8.00/10/364 lượt.

vẻ

quay về nhà.

Hai ngày thi đại học, Vệ Lam thi rất

tốt. Ngày thứ hai sau khi thi xong môn cuối cùng, cô lê lếch cái xác còn nửa cái mạng nhưng rất vui vẻ đi ra khỏi trường thi, mới nhận ra ở

trước cổng chính của trường, người bu đông nghẹt, tất cả đều là phụ

huynh của các thí sinh.

Vệ Lam nhìn thấy vẻ mặt của họ sốt ruột, mỏi mắt chờ mong con mình thi xong. Cảm thấy có chút vui sướng khi

người khác gặp họa, nếu ba mẹ cô cũng tham gia đội quân phụ huynh này, e rằng đợi đến khi cô bước ra, sẽ kéo cô lại hỏi trên trời dưới đất, cô

khó khăn lắm mới tháo xuống được một tảng đá lớn, cũng không muốn chết

vì bực đâu.

Vừa vui mừng vì người khác gặp họa, vừa

bước đi, đi được vài bước, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Phi, người mà cô lâu lắm rồi chưa

nói chuyện với nhau.

Triệu Phi cười hi hi chạy đến, hỏi cô: “Cậu thi sao rồi?”

Vệ Lam nghĩ một chút, rồi mỉm cười nói: “Thì vẫn phát huy như bình thường thôi, còn cậu thì sao?”

Triệu Phi sờ đầu: “Cũng giống như cậu thôi, mình cảm thấy đề cũng không khó so với bình thường tụi mình hay làm.”

Dù sao cũng mới thi xong, mặc dù là học

sinh ưu tú, nhưng cũng không dám khoe mẽ vội vàng có kết luận, hai người chỉ có thể giả vờ khiêm tốn với nhau thôi.

Một lúc sau, Triệu Phi thở một hơi thật mạnh, giống như thở dài ca thán: “Cuối cùng cũng được giải thoát.”

Vệ Lam cười to ha ha, cũng học theo cậu thở dài một hơi, nói hùa theo: “Đúng nha, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.”

Lúc này vừa vào hè, thời tiết có hơi

nóng, xung quanh người đông đúc, Triệu Phi cảm thấy có rất nhiều chuyện

muốn nói với Vệ Lam, bèn kéo cô vào quán ăn đối diện, nói mời cô ăn đồ.

Vệ Lam cũng có hơi khát, cho nên vui vẻ bước đi trước.

Cầm lấy đồ uống, hai người tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, nhàn nhã nhìn mọi người ở bên ngoài dần tản đi.

Vệ Lam uống một hớp nước trái cây, sảng

khoái thở dài, nhìn Triệu Phi không ngừng cười ha ha. Nhưng ánh mắt lại

dừng lại trên chiếc vòng tay màu đỏ ở trên cổ tay phải của cô, rất vui

sướng, không nhịn được vươn tay ra cầm lấy rồi thử dò hỏi cô: “Vệ Lam,

cậu còn nhớ lúc trước mình đã nói gì với cậu không?”

Vệ Lam nhìn bàn tay nắm lấy tay mình,

hơi ngẩn người, cuối cùng cũng không giãy ra, chỉ có chút hoang mang với câu nói của cậu: “Câu gì chứ?”

Mặt Triệu Phi có hơi mất tự nhiên, nửa

năm học này, bởi vì thi vào đại học, hai người đã hời hợt nhau rất

nhiều, bây giờ bắt cậu phải nói ra những lời nói này, làm cậu có chút

ngượng ngùng. Nhưng mà, cậu là con trai, cậu và Vệ Lam cũng quen nhau

sáu năm rồi, cũng là người con gái cậu thích trong sáu năm nay, cậu cắn

môi nói: “Mình đã nói, đợi sau khi thi đại học xong, mình sẽ theo đuổi

cậu, làm bạn trai của cậu.”

Vệ Lam à một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên.

Ngay cả cô cũng không biết, tại sao mình lại ngạc nhiên như vậy. Những lời nói này, lúc trước Triệu Phi đã từng

nói, cô cũng khắc ghi trong lòng, thậm chí cũng đã có dự tính từ lâu, sẽ làm cho những lời nói này thành hiện thực như thế nào. Nhưng bây giờ

nghe thấy người đối diện nói những lời này, cô đột nhiên có hơi giật

mình. Triệu Phi vẫn là Triệu Phi đó, là Triệu Phi mình quen biết sáu năm qua, cũng là Triệu Phi mình vô cùng thích. Nhưng không biết tại sao,

những lời nói ngọt ngào ngượng ngùng chợt không còn tìm thấy nữa, cô

muốn tìm lại những cảm giác đó, bất chợt cô nhận ra, nhảy vào trong đầu

mình, lại toàn là vẻ mặt của Đoàn Chi Dực, xấu xa, tồi tệ, chán ghét,

thậm chí cả những lúc cậu làm những chuyện bừa bãi với cô.

Vệ Lam rùng mình một cái thật mạnh, làm cho mình phải quay trở về hiện thực.

Vẻ bâng khuâng của cô Triệu Phi đều nhìn thấy hết, cậu có hơi sốt ruột hỏi cô: “Vệ Lam à, cậu sao vậy? Cậu không bằng lòng sao? Mình cho rằng cậu vẫn luôn bằng lòng.”

Cô bằng lòng không? Cô hẳn phải bằng lòng, nhưng sao bỗng dưng cô lại thấy do dự.

Đúng rồi, nguyên nhân là vì Đoàn Chi

Dực, bởi vì cô ngủ cùng giường với Đoàn Chi Dực sốt một năm, khắp người

đều bị cậu ấy thấy hết, cũng bị cậu ấy hôn rồi, cho nên cô ở trước mặt

Triệu Phi cảm thấy áy náy, vì vậy mới đột nhiên cảm thấy do dự như vậy.

Vệ Lam không để lộ ra hít một hơi thật

sâu, cười xòa: “Ầy, bây giờ cậu nói những chuyện này làm gì, đợi khi nào công bố kết quả hẳn nói sau đi.”

Rốt cuộc Triệu Phi cũng nhẹ nhõm thở ra, rồi vươn tay ra, cầm lấy tay Vệ Lam: “Dù sao chúng ta cũng sẽ cùng nhau lên thủ đô mà.”

Vệ Lam chưa kịp nở nụ cười xòa trên môi, thì mặt lại xanh mét. Triệu Phi nhìn theo tầm mắt của cô, quay đầu ra

phía sau, vẫn chưa kịp làm gì, thì người đã bị ném đi.

“Đoàn Chi Dực, cậu làm gì vậy hả?” Vệ Lam nhảy dựng lên.

Đoàn Chi Dực không trả lời cô, chỉ đi đến, dùng sức nắm lấy tay cô, cất giọng lạnh lùng: “Đi theo tôi!”

“Cậu buông tôi ra!” Vệ Lam lảo đảo bị kéo đi, cố giãy nhưng không thoát ra được.

Triệu Phi luống cuống từ dưới đất đứng

lên, nhìn thấy Đoàn Chi Dực kéo Vệ Lam, hoảng sợ, không để ý đến chỗ

đau, vội vàng chạy theo cản hai người lại: “Đoàn Chi Dực, cậu buông Vệ

Lam ra.”

Đoàn Chi Dực dừng bước,


pacman, rainbows, and roller s