Disneyland 1972 Love the old s
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323651

Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.

vỗ về trấn an cậu, nói: “Không sao, không sao

đâu, còn có tôi đây, tôi sẽ ở bên cậu.”

Đoàn Chi Dực ở trong lòng cô cả buổi không nói năng gì, cho đến khi

Vệ Lam cảm thấy bản thân không ổn lắm, bỗng nhiên bị cậu đưa tay ra ôm

lấy thắt lưng cô, giọng nói trở nên rõ ràng: “Đây là cậu nói đấy nhé,

cậu sẽ ở bên tôi, sẽ không rời khỏi tôi!”

Vệ Lam không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy khoảnh khắc hứa hẹn này có một sứ mệnh thiêng liêng, cô ra sức gật đầu: “Tôi sẽ ở bên cậu, mãi ở

bên cậu!”

“Mãi ư?” Đoàn Chi Dực hỏi.

“Ừ, mãi.”

Nhưng mà, ‘mãi’ của hai đứa không giống nhau. Đối với Vệ Lam mà nói,

cái gọi là ‘mãi’ chính là trước khi tốt nghiệp; còn của Đoàn Chi Dực,

thì ‘mãi’ chính là mãi mãi.

Đêm nay, cơ thể hai người trẻ tuổi lại thân thiết nương tựa nhau mà ngủ thiếp đi.

Sau đêm nay, quan hệ của hai đứa thay đổi rất nhiều.

Mặc dù Đoàn Chi Dực vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng rất

ít ác miệng với Vệ Lam. Cậu vẫn cảm thấy cô rất phiền, mỗi khi đến lớp

gục đầu xuống bàn ngủ hoặc lúc đọc sách, nghe thấy cô nô đùa với mấy bạn khác, cậu cảm thấy cô đúng là một nữ sinh khiến người khác thấy phiền,

khóe miệng không tự giác bởi vì phiền mà trễ xuống, lại chậm rãi cong

lên.

Sao cô lại không nói nói cười cười như vậy với cậu chứ.

Tuy rằng Vệ Lam không đùa giỡn với Đoàn Chi Dực, nhưng đến tối đi

ngủ, hai người không giống như trước mỗi người nằm một góc nữa, mà là

dựa vào nhau, như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau.

Mỗi khi Vệ Lam quay đầu dựa vào ngực Đoàn Chi Dực, cậu đều sinh ra ảo giác, như trái tim cậu bởi vì hơi thở ấm áp đó mà trở nên ấm áp hơn.

Cậu nhìn cô ngủ một cách bình thản, rốt cuộc vào một buổi sáng sớm, cậu hôn lên làn môi hồng mềm mại đó.

Vệ Lam choàng tỉnh khi trên môi có cảm giác khác thường, đợi đến khi

tỉnh táo lại, sợ tới mức nhảy dựng, vùng vẫy đẩy ra. Nhưng Đoàn Chi Dực

không cho cô cơi hội này, mà còn đưa tay giữ lấy lưng và vai cô, ôm chặt cô trong lòng mình, hôn sâu hơn.

Sáng tinh mơ, cơ thể vẫn còn chậm chạp, Vệ Lam cảm thấy cả người mình mềm nhũn ra, như không còn chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng trở

nên ngày càng ngắn, đành phải hé miệng ra để thở.

Vì thế, Đoàn Chi Dực nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào. Có thể nói cậu

không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết nụ hôn chân chính hẳn là phải ướt

át, triền miên, lưu luyến, khiến người ta đắm chìm vào đó như thế này

đây.

Thật ra Vệ Lam có hơi sợ hãi, cô không ngờ Đoàn Chi Dực lại làm vậy

với cô. Tuy rằng mấy ngày qua, sự thân thiết của hai người có hơi hoang

đường, nhưng cô chưa từng định vị được mối quan hệ của hai người. Bởi vì cô mơ hồ cảm nhận, Đoàn Chi Dực cô độc u buồn có thể chỉ xem cô như

phao cứu mạng để sưởi ấm mà thôi.

Nhưng mà sao lại có thể như vậy với phao cứu mạng chứ?

Cô cảm thấy có hơi uất ức, cô và cậu không là gì của nhau cả, mà họ đã hôn môi lần thứ mấy rồi!

Cứ suy nghĩ, đầu óc Vệ Lam bắt đầu hỗn loạn, cảm nhận được nụ hôn của Đoàn Chi Dực càng lúc càng dữ dội, giống như muốn nuốt người.



Dịch: Thanh Dạ

Lúc Đoàn Chi Dực rời khỏi Vệ Lam, mở to

đôi mắt, nhìn vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của cô, gương mặt đang ửng

hồng, bỗng dưng nghiêm lại, đẩy cô ra khỏi lòng mình, quay người không

thèm để ý đến cô.

Vệ Lam xoa đôi môi bị cậu hôn đến nóng

ran lên, hai má ửng hồng giống như lò than, ban đầu cô đang tức anh ách

muốn quát mắng Đoàn Chi Dực hành động này vô cùng mất văn minh, nhưng cô biết rõ cậu chỉ là con hổ giấy, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng, mở miệng nói nhỏ theo kiểu đàm phán: “Đoàn Chi Dực, sau này cậu đừng ức hiếp tôi như vậy có được không?”

Đoàn Chi Dực quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, miệng mồm ác độc hỏi một câu: “Tại sao?”

Như vậy còn không hiểu rõ, còn hỏi tại sao hả?

Lông mày của Vệ Lam chau lại, hơi cất

cao giọng, nói: “Cậu rất không tôn trọng người khác, giữa hai chúng ta

không phải là mối quan hệ đó.”

Đoàn Chi Dực trừng mắt nhìn cô hai giây, từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng, xoay người xuống giường.

Vệ Lam nhìn thấy cậu không tranh cãi với mình, bèn vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra.

Những ngày còn lại, hai người vẫn tiếp

tục chung sống hòa thuận với nhau. Đoàn Chi Dực cũng không làm những

hành động vượt quá giới hạn nữa, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ, sẽ để cho

cô dựa vào vai mình.

Chuyện này với Vệ Lam giống như mưa dầm

thấm lâu, dần dần cô cũng không còn sợ cuộc sống như thế này nữa, cho dù Đoàn Chi Dực làm mặt lạnh với cô, cô cũng không để trong lòng, đứa trẻ

sống trong một gia đình không hạnh phúc, hầu hết đều có tính cách như

vậy, cô chỉ cảm thấy Đoàn Chi Dực rất đáng thương thôi.

Tất nhiên, cô cũng không đặt nặng những

vấn đề này trong lòng. Mùa thi đại học lại đến, mỗi ngày cô phải ôn tập

làm đề, cũng chiếm hết phần lớn bộ não của cô rồi. Sau vài lần kiểm tra

định kỳ, thành tích của cô cũng khá hơn, thi vào một trường đại học tốt, có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Như thường lệ, trước ngày thi đại học sẽ có ba ngày nghỉ. Vệ Lam tự biết mình không thể ở lại nhà Đoàn Chi Dực

nữa, được sự đồng ý của cậu hai Đoàn, cô liền mang theo hành lý, vui