
ng run lên, nhưng không hề ngẩng đầu nhìn Đoàn Hồng, sau một hồi, mới u ám lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, con không
sao, mẹ thành ra như thế, đi rồi cũng là giải thoát. Chúc mừng ba nhé,
ba cũng được giải thoát rồi.”
Trên mặt Đoàn Hồng chấn động, như đang cố gắng kiềm chế gì đó, nhưng
cuối cùng cũng tiếp tục ôn hòa nói: “Ba biết con luôn trách ba. Mẹ con
thành ra như vậy là trách nhiệm của ba, nhưng con hãy tin ba, ba yêu mẹ
con, mẹ con không khỏe ba cũng cảm thấy rất đau lòng.”
Đoàn Chi Dực cười lạnh: “Ba đừng giả từ bi nữa, nếu không phải ba
không quan tâm đến mẹ, làm bậy bên ngoài, mẹ sẽ biến thành như vậy sao.
Mẹ không khỏe, không phải ba được như ý rồi sao! Yên tâm đi, con không
sao, chủ tịch Đoàn bận trăm công ngàn việc, không cần phải thường xuyên ở đây xem con chết hay chưa đâu!”
“Tiểu Dực!” Đoàn Hồng khẽ quát một tiếng, lại hít một hơi thật sâu,
thở dài: “Được thôi, ba biết con không hài lòng về ba. Quả thật ba còn
bận rộn nhiều việc, ngày mai sẽ đi, con hãy tự chăm sóc tốt cho mình, có chuyện gì thì gọi cho ba. Vẫn là câu nói kia, con là đứa con trai duy
nhất của ba, toàn bộ mọi thứ của ba tương lai đều là của con. Trên đời
này, người ba xem trọng nhất chính là con.”
Đoàn Chi Dực trào phúng hừ một tiếng, như đang nghe truyện cười.
Vệ Lam lặng lẽ nhìn hai cha con họ nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy
toát mồ hôi lạnh. Đây không phải là cha con, rõ ràng là hai kẻ thù. Khó
trách tính tình Đoàn Chi Dực lập dị như vậy, một người mẹ không bình
thường, một người cha không hòa thuận, ngẫm lại cảm thấy thật đáng
thương.
Những oán giận trước giờ với Đoàn Chi Dực, giờ phút này đều hóa thành thông cảm.
Dùng cơm xong, Vệ Lam lễ phép chào tạm biệt Đoàn Hồng và Đoàn Chi
Dực. Đoàn Chi Dực vẫn ra vẻ lạnh lùng u ám như trước, cô muốn nói mấy
câu an ủi, cũng không biết mở miệng thế nào, đành giận dỗi ra về.
Vệ Lam vốn nghĩ Đoàn Chi Dực gặp phải biến cố như vậy sẽ không đến
trường, cũng không nghĩ đến cô nữa. Ai ngờ, tuần sau, Đoàn Chi Dực lại
xuất hiện sau lưng cô.
Không biết tại sao, cô lại có chút kích động, có lẽ cảm thấy cậu đi
học lại, hẳn là đã thoát khỏi ám ảnh mất mẹ. Vì thế, cô quên mất đang ở
trong lớp, vừa hết tiết đầu, cô liền xoay người nói với người đang nằm
úp mặt xuống bàn ngủ kia: “Đoàn Chi Dực, cậu đi học lại, tôi rất vui.”
Đoàn Chi Dực thoáng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt phấn khởi của cô nữ sinh đằng trước, si ngốc mở to mắt trừng cô một cái rồi tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.
Vệ Lam cụt hứng le lưỡi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ vì cậu.
Buổi tối khi tan học, Vệ Lam cùng một đám bạn học cười cười nói nói
ra cổng, đang muốn đợi xe buýt, lại liếc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc
kia đang lẳng lặng đỗ ở góc đường.
Cô đang cụt hứng, điện thoại liền báo có tin nhắn. Cô mở ra đọc, chỉ một câu lời ít ý nhiều: “Đợi cậu mười phút, lên xe.”
Nếu là lúc trước, Vệ Lam nhất định cảm thấy vừa sợ hãi vừa không cam
lòng. Nhưng bây giờ, bởi vì biết chuyện Đoàn Chi Dực gặp phải, bởi vì
đồng tình với hoàn cảnh của cậu, cô lại không thấy ác cảm lắm.
Cô cất điện thoại, tạm biệt với bạn học. Lại đứng tại chỗ đợi mọi người đi xa, mới chạy cực nhanh đến chỗ chiếc xe kia.
Sau khi ngồi vào xe, cô lại đụng phải khuôn mặt lạnh lùng như trước
của Đoàn Chi Dực, cậu liếc cô: “Tôi vẫn chưa cho cậu kết thúc công việc
mà, lại tự động lười biếng.”
Vệ Lam cười hi hi, thấy hoàn cảnh cậu đáng thương, dữ dằn thì cứ dữ dằn đi.
Thời gian quay lại như học kỳ trước, Vệ Lam gạt ông bà nội nói mình
trọ học ở trường, thật ra mỗi tối đều ở nhà Đoàn Chi Dực. Quan hệ của
hai người vẫn bất hòa như trước, Đoàn Chi Dực vẫn chán ghét lãnh đạm với cô như trước đây. Nhưng mà, Vệ Lam lại đối xử với Đoàn Chi Dực tốt hơn
rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn cẩn thận lấy lòng cậu, không sợ cậu như học kỳ trước nữa, mà thật lòng muốn làm cho cậu học sinh luôn buồn
bã này có thể vui lên một chút.
Tính tình của cô gái mười mấy tuổi bao giờ cũng rất ngây thơ đơn thuần.
Đêm nay, Vệ Lam đang ngủ say, bỗng nghe loáng thoáng tiếng nức nở.
Giữa lúc mơ màng cô cứ tưởng là mơ, nhưng âm thanh kia kéo dài lâu rồi
cũng không chấm dứt, cho đến khi cô thoáng tỉnh táo hơn, mới phát hiện
âm thanh đó truyền đến từ bên phía của Đoàn Chi Dực.
Cô hoài nghi bật đèn ngủ lên, lay lay Đoàn Chi Dực, lại không có phản ứng. Vì thế cô nhích sát lại, nương theo ánh đèn êm dịu nhìn xem rốt
cuộc là chuyện gì.
Thấy hai mắt Đoàn Chi Dực nhắm nghiền, rõ ràng đang mơ thấy ác mộng, trên mặt ướt đẫm.
Vệ Lam thầm nghĩ cậu mơ thấy ác mộng, vội vàng ra sức lay cậu: “Đoàn Chi Dực, tỉnh dậy tỉnh dậy…”
Tiếng gọi lớn như vậy, rốt cuộc Đoàn Chi Dực cũng tỉnh lại, cậu mù mờ từ từ mở mắt, nhìn cô gái ở trước mặt lên tiếng hỏi: “Cậu mơ thấy ác
mộng sao?”
Đoàn Chi Dực sờ mặt mình, cảm giác ươn ướt, tim đập dữ dội, sau một lát, lẩm bẩm nói: “Mẹ không cần tôi… không cần tôi…”
Có lẽ là bộ dạng của cậu rất giống như một đứa trẻ bị lạc đường, Vệ
Lam chưa đến mười tám tuổi lại tự nhiên sản sinh ra ý muốn bảo vệ, cô ôm Đoàn Chi Dực vào lòng,