The Soda Pop
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323402

Bình chọn: 8.00/10/340 lượt.

i theo tôi, một câu cậu cũng không được

quyền nói!”

Vệ Lam bị quát đến ngẩn người, kỳ lạ thật đó, cô chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu thôi mà. Người bình thường ai lại đến

những nơi này làm gì?

Nhưng nhìn thấy cậu tức giận như vậy, cô cũng không dám cãi cọ thêm điều gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau.

Hai người đi vào cửa chính của viện dưỡng lão, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng dài ra đón, nở nụ cười hòa nhã với Đoàn Chi Dực: “Dực à, con đến rồi à.” Nói xong, thì

nhìn Vệ Lam đang đứng ở sau cậu, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.

Đoàn Chi Dực gật đầu, phớt lờ vẻ mặt của ông, bình thản hỏi: “Bác sĩ Trần, mấy ngày nay mẹ cháu sao rồi?”

Bác sĩ Trần mỉm cười: “Trạng thái của mẹ

cháu dạo gần đây rất tốt, rất ổn định, hôm nay cháu có thể vào thăm bà

ấy, nói không chừng cháu có thể nói chuyện với bà ấy đó.”

Gương mặt vốn nghiêm nghị của Đoàn Chi Dực, giờ cũng được thả lỏng: “Thế thì tốt rồi.”

Vệ Lam đi theo sau cậu, cho dù có ngu hơn nữa, cũng có thể đoán được ít nhiều từ những câu đối thoại của hai

người họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Mẹ của Đoàn Chi Dực……. Cô chẳng

dám tưởng tượng thêm nữa.

Theo sự hướng dẫn của bác sĩ, Đoàn Chi Dực và Vệ Lam đi đến phòng số một ở lầu hai.

Đoàn Chi Dực hơi hít thật sâu, mới bất thình lình nắm lấy tay Vệ Lam, đẩy cửa đi vào.

Phòng bệnh này không khác gì so với phòng ngủ cao cấp. Vệ Lam vừa bước vào cửa, thì đối mặt ngay với một cái cửa

giam, tầm mắt bị thu hút bởi một người phụ nữ đang ngồi ở trên giường.

Tuy thời gian đã để lại dấu vết trên

gương mặt của bà ấy, nhưng không thể phủ nhận, đây là gương mặt vô cùng

xinh đẹp, Vệ Lam có thể tưởng tượng ra lúc bà con trẻ, khiến cho biết

bao nhiêu người mê đắm.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy Đoàn Chi Dực

chỉ giống ba ở vài chỗ, nhưng bây giờ nhìn người phụ nữ trước mặt này,

cô mới biết được, thì ra gương mặt khiến cho các nữ sinh ở trường chạy

theo như vịt từ đâu mà ra.

Nhưng vẻ mặt của người phụ nữ này không hề thay đổi, còn có hơi ngây dại.

“Mẹ ơi.” Đoàn Chi Dực buông tay Vệ Lam

ra, cất bước đi về phía trước, quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đó, rồi

nắm lấy tay bà, trên mặt đầy vẻ xúc động khó đè nén, chỉ là giọng điệu

vô cùng kiềm nén và dịu dàng.

Điều làm cho Vệ Lam không ngờ đến, người

phụ nữ này không có chút phản ứng nào, cũng không nhúc nhích, vẫn cứ

ngồi im liềm như lúc nãy, nhìn ra cửa, vẻ mặt ngơ ngác.

Có lẽ đã quen với việc này từ lâu, Đoàn

Chi Dực cũng không vì việc mẹ mình thờ ơ và không bình thường mà có thái độ nào khác, cậu chỉ nắm lấy tay bà, tiếp tục cất tiếng nói dịu dàng:

“Mẹ à, mấy ngày nay con không đến thăm mẹ. Mẹ có nhớ con không?”

“Mẹ phải mau khỏe lại đó, con đợi đến khi mẹ khỏe lại, con sẽ đón mẹ về nhà.”

“Hôm qua giao thừa, con bắn phóng hoa

mừng năm mới rồi, mẹ, mẹ còn nhớ không, lúc trước mẹ hay dẫn con đi bắn

pháo hoa đó, đẹp ơi là đẹp. Pháo hoa hôm qua cũng vậy, đẹp vô cùng.”

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cho mẹ bị ức hiếp, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Người phụ nữ vẫn luôn thẫn thờ, cuối cùng cũng quay đầu lại, chỉ là trong ánh mắt vẫn trống rỗng. Bà từ từ nâng

bàn tay lên, sờ vào má Đoàn Chi Dực, vuốt kỹ càng một lúc, trong miệng

thì thào: “Dực à….”

Đoàn Chi Dực còn chưa kịp vui mừng, thì

vẻ mặt của mẹ, bỗng nhiên thay đổi, đẩy cậu thật mạnh ra đất, vẻ mặt dữ

tợn, nhảy dựng lên rống to: “Người xấu! Đồ khốn! Tao hận mày, tao hận

mày!”

Làm cho người khác bất ngờ không kịp trở

tay, bà đẩy Đoàn Chi Dực, ánh mắt bị thu hút bởi cánh cửa chỗ Vệ Lam,

nhanh như sấm chớp, bà đã xông đến trước mặt Vệ Lam, hai tay bóp cổ cô:

“Tao hận mày, tao hận mày!”

Vệ Lam bị dọa đến hú hồn, ngẩn người đứng im tại chỗ cho bà cấu xé, sắp sửa không thể thở nổi, cái cổ đau giống

như bị dao cứa, sắc mặt trong chớp mắt tái xanh, ngay cả kêu cũng kêu

không ra tiếng.

Đoàn Chi Dực phản ứng lại, mặt biến sắc

trong chớp mắt, tay chân cuống cuồng bò dậy, chạy đến bên cạnh hai

người, dùng sức kéo hai người ra, sau đó ôm Vệ Lam bị dọa tới ngẩn ngơ

trong lòng, gọi lớn: “Bác sĩ Trần!”

Người phụ nữ kia đã nổi điên thật rồi, ôm mạnh lấy cánh tay Đoàn Chi Dực, dùng hết sức cắn vào khuỷu tay của cậu.

Đoàn Chi Dực bị cắn rất đau, nhưng không

thể đẩy bà ra, chỉ cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn, phát ra tiếng kêu

tuyệt vọng và mệt mỏi: “Mẹ à, con là Dực, con là Dực……..”

Vừa hay có vài người mặc áo blouse trắng

chạy vào. Y tá thành thạo giữ lấy bệnh nhân đang lên cơn, sau đó kéo bà

đứng dậy, khiên về giường, rồi đè bà thật chặt, tiêm thuốc an thần vào

người bà.

Sau một trận nhốn nháo, cả phòng bệnh cũng yên tĩnh lại.

Bác sĩ Chu kiểm tra lại, chắc chắn người

bệnh đã ngủ, mới lau mồ hôi, đi đến trước mặt hai người vừa bị dọa hú

hồn: “Bị dọa đến hết hồn rồi nhỉ! Mẹ con, bà ấy rất lâu rồi không bị như vậy. Con cũng không cần lo lắng, các chú sẽ cố gắng hết sức chữa trị

cho bà ấy.”

Nghe xong, nhìn thấy vẻ lúng túng của bác sĩ Chu, cậu nói: “Con biết các chú đã cố gắng rồi, con không trách các chú đâu.”

Bác sĩ Chu thở dài, ánh mắt nhìn đến khuỷu tay dính máu của cậu: “Con bị thương rồi, đ