Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

, đột nhiên quăng tờ giấy đi, ôm Vệ Lam vào lòng: “Là thật! Là

thật rồi!”

Vệ Lam bị anh ôm đến suýt chút thở không nổi, dùng sức đánh anh mấy

cái: “Cái này cũng chưa chắc chắn đâu, bằng không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa đi.”

“Đúng đúng đúng.” Đoàn Chi Dực buông cô ra, hô hấp có hơi không ổn

định gật đầu: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra tổng quát luôn, hình như sinh em bé còn phải làm hồ sơ gì đó.”

Vệ Lam nhìn thấy khóe miệng của anh sắp kéo đến mang tai, có chút tức giận liếc anh một cái, rồi ủ rũ đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói: “Đều

tại anh hết, lúc đó chỉ biết sung sướng thôi, tình trạng của chúng ta

bây giờ, có con rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.”

Đoàn Chi Dực nghe cô nói vậy, không vui bước đến, nắm lấy tay cô: “Có con có gì không tốt chứ? Anh còn mong có sớm một chút! Tóm lại cho dù

thế nào, anh đều ở bên em.” Anh dừng nói một lát, rồi nói: “Bằng không,

anh cùng em đến gặp mẹ em, nói chuyện này cho bác biết, dù sao bác ấy

cũng là mẹ em, biết chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, cho dù không bằng

lòng, cũng sẽ đồng ý cho em ở với anh.”

Vệ Lam nghĩ một chút, thở dài, rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy. Hy vọng đứa bé có thể làm ông bà ngoại nhượng bộ.”

Đoàn Chi Dực bặm môi cười, anh hôn lên trán cô một cái. Thực ra mấy

ngày nay anh cũng thấp thởm lo lắng, bởi vì không có cách nào liên lạc

với Vệ Lam, cho nên tối nào anh cũng đứng ở dưới lầu nhà cô. Có mấy lần, gặp mẹ Vệ Lam cầm rác đi bỏ, vốn dĩ anh muốn đi đến chào hỏi, lại bị bà cụ nhà cô liếc mắt một cái ép phải quay về.

Nghĩ đến người mẹ vợ tương lại này, Đoàn Chi Dực cảm thấy huyệt thái

dương nhảy thình thịch. Người ta là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng

thấy thích, còn mẹ Vệ Lam càng nhìn anh càng bực mình.

Đau đầu thật!

Mặc dù gặp mặt nhau nhiều lần, nhưng lần này là chuyện lớn. Đoàn Chi

Dực giống những chàng trai ra mắt nhà vợ khác, chuẩn bị mấy gói quà quý

giá, theo Vệ Lam về nhà.

Bên này, mẹ Vệ Lam sau khi đón ba Vệ Lam về, phát hiện con gái không

có ở nhà, nghĩ bằng đầu ngón chân thôi cũng biết con gái bà đi đâu, làm

bà tức nghẹn họng.

Điều làm cho bà không ngờ đến, cho đến trời tối, lúc Vệ Lam về nhà, còn dám dẫn theo cái thằng què đó về cùng.

Âm hồn không tan, có lẽ là từ hay nhất để mẹ Vệ Lam hình dung con

người Đoàn Chi Dực. Mở cửa ra, bà đứng chặn ở cửa không cho anh vào.

“Mẹ, con có thai rồi.” Vệ Lam nhìn thấy mẹ như vậy, nhắm mắt lại nói thẳng ra, gọn gàng dứt khoát.

Câu nói này, quả nhiên giống như tiếng sét đánh ngang tai, khiến một

người đầy sức chiến đấu như mẹ Vệ Lam, cùng ba Vệ Lam ở trong phòng,

chuẩn bị ra giải hòa, trong chớp mắt chìm trong ngổn ngang.

Dịch: Mon

***

Cả phòng im bặt.

Mẹ Vệ Lam đứng ngay cửa, mặt tái mét.

Đoàn Chi Dực bị chặn ngoài cửa cũng không dám lên tiếng, nín thở chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Trong mấy người, vẫn là ba cô hoàn hồn

lại đầu tiên, ông bước tới kéo mẹ cô đến chỗ sô pha, rồi âm thầm nháy

mắt với Vệ Lam. Vệ Lam ngầm hiểu ý, kéo Đoàn Chi Dực đang đứng ngẩn ngơ

ngoài cửa vào.

“Mẹ nó à, bà đừng vội tức giận, có

chuyện gì chúng ta nghe bọn trẻ giải thích đã rồi hãy tính sau.” Ba cô

lên tiếng thăm dò, nói với mẹ cô đang đanh mặt ngồi bên cạnh.

“Mẹ…” Vệ Lam ngồi xuống phía bên kia, gọi một tiếng mẹ thật dài rồi lại ngập ngừng, sau đó tiếp tục nói: “Đoàn Chi Dực anh ấy…”

Mẹ Vệ Lam như bị cái tên này đâm vào dây thần kinh nên bà bật mạnh dậy, tức giận hét lên: “Để mẹ suy nghĩ cái đã.”

Nói xong, bà đi thẳng vào phòng ngủ. Vào tới phòng ngủ, bà dập cửa lại thật mạnh, khiến cho ba người còn ngây

người tại chỗ kia phải giật mình. Còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bật ra tiếp, mẹ cô trợn trừng mắt, đứng trước cửa hét lớn: “Các con

đừng có gạt mẹ đấy!”

Vệ Lam ngẩn ra, rồi đứng dậy nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi bệnh viên kiểm tra, sau đó sẽ đưa kết quả cho mẹ xem.”

Mẹ Vệ Lam hậm hực hừ một tiếng rồi dập cửa lại.

Đợi khi phòng yên tĩnh trở lại, ba Vệ Lam mới nhìn con gái mình, rồi lại nhìn chàng trai trẻ đang bối rối đứng cạnh cô.

Đây là lần đầu tiên ông gặp Đoàn Chi

Dực, anh khác hẳn với hình tượng con nhà giàu không ra gì mà mẹ Vệ Lam

đã tả, bởi vì ông tin một người đàn ông gian xảo không thể có vẻ mặt bối rối thế này được.

Nhớ tới lời kể của mẹ cô, ông không khỏi lắc đầu.

Sau đó ông thở dài một hơi, rồi vỗ về

tay con gái, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là hôm nay mẹ

con sẽ không nghĩ thông suốt được. Bây giờ con không khỏe trong người,

tối nay đến nhà Tiểu Đoàn nghỉ đi, để nó chăm sóc con.”

“Ba…” Vệ Lam gọi khe khẽ.

Ba cô lắc đầu ngắt lời cô: “Lam Lam,

người là do con lựa chọn, con đường sau này con cũng phải dựa vào chính

mình mà đi. Ba không biết con làm đúng hay sai, nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô ích. Về phía mẹ con thì ba sẽ nói giúp, con

từ từ mà thuyết phục bà ấy, những chuyện khác thì để sau hẵng nói.”

Vệ Lam cắn môi, khóe mắt cay cay và ươn

ướt. Thật ra cô hiểu hơn ai hết rằng bất luận là mẹ hay ba cô thì điểm

xuất phát cũng là vì muốn tốt cho cô, muốn cô được hạnh phúc.


The Soda Pop