
Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ.
Đoàn Chi Dực thấy vẻ mặt Vệ Lam đau buồn thì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khi đối diện với ba cô thì sắc mặt anh có hơi kích động: “Xin chú hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Vệ Lam
thật tốt.”
Ba Vệ Lam cố nở nụ cười, rồi xua tay với họ: “Ừ, các con về nghỉ sớm đi.”
Tối hôm ấy, Vệ Lam ngủ không yên giấc,
trong đầu toàn là vẻ phẫn nộ của mẹ và sự buồn bã của ba. Mọi chuyện có
lẽ đều do Đoàn Chi Dực, nhưng chuyện đã đến nước này, cô đã không thể
hối hận được nữa, chỉ có điều đột nhiên hiểu ra một chuyện rằng mình đã
làm ba mẹ đau lòng biết bao. Nếu có một ngày, người cô chọn không thể
mang lại hạnh phúc cho cô thì đến lúc đó, ba mẹ cô sẽ đau lòng đến
nhường nào.
Trong lúc mơ màng, dường như Đoàn Chi
Dực vẫn cảm giác được cô đang trằn trọc. Như biết cô đang nghĩ gì, anh
ôm cô vào trong lòng, kề sát vào tai cô thì thầm: “Đừng lo, chúng ta sẽ
tốt thôi.”
Một câu rất ngắn gọn nhưng lại là lời hứa chắc chắn.
Tuy đã đặt lịch hẹn trước với bệnh viện
và bác sĩ nhưng hôm sau hai người vẫn dậy thật sớm và nhanh chóng đến
bệnh viện. Bệnh viên cao cấp, bác sĩ hẹn riêng nên đương nhiên không cần xếp hàng đợi mà đi làm các khâu kiểm tra luôn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Khi bác sĩ nói với họ đã xác định là
mang thai khoảng bảy tuần thì tảng đá trong lòng Đoàn Chi Dực mới rơi
xuống. Khi anh nhận lấy ảnh siêu âm từ tay bác sĩ thì kích động đến nỗi
tay cũng run run. Anh nắm tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Nhìn xem, là con
của chúng ta.”
Vệ Lam cũng tò mò, nhìn xong kết quả xét nghiệm trong tay mình thì thò đầu qua xem ảnh siêu âm. Nhưng phôi thai
vừa mới bảy tuần, chỉ mơ hồ là một cục tròn, làm gì nhìn ra hình dáng gì đâu chứ.
Ấy vậy mà Đoàn Chi Dực vẫn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn, mặc kệ bác sĩ ở đấy sẽ cười, anh nắm tay Vệ Lam
chỉ vào chấm nhỏ trên ảnh rồi nói: “Thấy chưa, đây là cái đầu của con
trai chúng ta.”
Vệ Lam hết biết nói gì, chỉ nhướng mày: “Sao anh lại biết đấy là con trai?”
Đoàn Chi Dực lập tức sửa miệng: “Vậy thì là con gái, anh thích con gái.”
Vệ Lam dở khóc dở cười, cô nhìn bác sĩ
và cười ngại ngùng, dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ không cần quan tâm
đến tên ngốc trước mặt.
Bác sĩ cũng cười: “Có rất nhiều người
lần đầu làm cha cũng như thế, anh Đoàn đây cũng chỉ quá vui mừng mà
thôi. Có điều bây giờ thai nhi còn chưa thành hình, dù muốn biết giới
tình thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Mặt Đoàn Chi Dực hiện lên vẻ xấu hổ, anh nhìn Vệ Lam rồi nắm lấy tay cô, nói cảm ơn bác sĩ xong thì hớn hở ra khỏi đó.
“Chúng ta về nói cho cô chú ngay đi.” Đi đến thang máy, giọng Đoàn Chi Dực vẫn chưa hết vẻ kích động.
Vệ Lam cũng gật đầu: “Người già đều thích trẻ con, chỉ mong ba mẹ em nhìn thấy kết quả xét nghiệm sẽ không mất hứng.”
“Sau đó thì thương lượng chuyện kết hôn. Chắc chắn cô chú sẽ muốn càng sớm càng tốt, bụng to mặc áo cưới sẽ
không đẹp.” Đoàn Chi Dực nói tiếp lời cô, hoàn toàn đắm chìm trong cơn
vui mừng quá đỗi.
Hai người xuống tới tầng trệt thì Đoàn Chi Dực sửa lại khăn quàng cổ cho cô: “Anh đi lấy xe, em ra cửa đợi anh nha.”
Lúc này đang là buổi sáng, cửa bệnh viện có rất nhiều người lui tới, Vệ Lam đứng ở cửa, không nén được nên lấy
tờ giấy xét nghiệm trong túi ra xem.
Tách! Tách! Tách!
Đúng lúc này, một loạt tiếng chụp ảnh
vang lên xung quanh cô. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mười mấy
người ăn mặc như phóng viên đang giơ máy ảnh và máy ghi âm về phía cô.
“Cho hỏi cô có phải là Vệ Lam không?
Nghe nói cô từng công tác tại Azre, cô và Je có quan hệ gì vậy? Hôm qua
có phóng viên chụp được ảnh cô và anh ta cùng vào hiệu thuốc.”
Vừa mở miệng là hỏi một tràng liên tiếp
khiến cho Vệ Lam phát hoảng. Máy ảnh cứ chớp nháy không ngừng, vẻ mặt
kinh hoàng của cô bị chụp không sót gì.
“Có người nhìn thấy cô và Je cùng ra vào biệt thự của anh ta, cô Vệ đang qua lại với Je sao?”
“Theo chúng tôi được biết, Je và người
dẫn chương trình Trần Vũ Yên là người yêu của nhau. Cô Vệ là tình nhân
của Je hay là người thứ ba chen vào định tranh giành?”
Đầu óc Vệ Lam ong ong cả lên, cô chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mơ màng. Cô không phải là ngôi sao, chưa từng
đối mặt với tình cảnh đáng sợ thế này nên không biết phải ứng phó thế
nào, chỉ biết ôm cái túi giấy trong tay, liên tục lùi về sau.
Nhưng phía sau cũng bị người ta chặn
lại, bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bao vây, chỉ trong chốc lát
cô rơi vào tình cảnh hệt như một con thú nhỏ bị giam cầm, mặc cho người
ta xẻ thịt.
“Tôi không biết, tôi không biết gì hết!” Cô vừa lắc đầu vừa muốn xông ra khỏi vòng vây nhưng cứ bị người ta chặn đường, cái túi trên tay cũng bị kéo rơi xuống đất.
Cô kêu lên một tiếng, định nhặt lấy thì
những bàn tay khác cũng đồng thời chộp tới giành giật, rẹt một cái, mấy
tờ giấy từ trong túi rơi ra, bay lả tả.
Trên giấy có viết chữ, người sáng mắt
vừa nhìn thì biết đó là cái gì. Giống như là chợt hiểu ra, các phóng
viên đồng thanh hô lên rồi giành giật mấy tờ giấy đó về tay mình, tiếp
tục truy hỏi: “Cô Vệ,