
ề đó.”
Mẹ Vệ Lam có chút không vui: “Con muốn
đuổi mẹ đi, không muốn mẹ quản con như vậy ư? Chuyện của con mẹ đã nói
với ba con rồi, một mình con ở ngoài ba con cũng lo lắng, hoặc là con
theo mẹ về, hoặc là để mẹ ở đây chăm sóc con. Mẹ đã xin đơn vị nghỉ hưu
sớm rồi. Cái mẹ có sau này chính là thời gian.”
“Hả?” Vệ Lam giật mình, cô đáp: “Con ở
bên ngoài lâu như vậy, ba mẹ còn lo lắng gì chứ? Mẹ về nhà với ba đi,
con quen sống ở Giang Thành rồi, tạm thời con không muốn trở về.”
Mẹ cô trừng mắt liếc cô: “Đừng nghĩ là
mẹ không biết, con không muốn về chính là không muốn ba mẹ quản lý con.
Con nghĩ mẹ muốn quản con nhiều như vậy sao, nếu không phải thấy con bị
thua thiệt nhiều, mẹ có thể bận tâm sao? Minh Quang làm ra chuyện thế
này còn chưa tính, còn gặp phải cái tên họ Đoàn kia. Nghĩ lại liền cảm
thấy phát nóng à.”
“Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận nữa. Không phải con cũng không có chuyện gì sao?”
“Cái gì gọi là không có chuyện gì? Con và nó…” Mẹ Vệ Lam không nói ra được, chỉ thở hổn hển.
Mặt Vệ Lam ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm: “Giờ là thời đại nào rồi, chuyện này cũng không có gì.”
“Con… Sao con lại trở nên không biết tự ái thế hả?” Mẹ Vệ Lam trừng mắt liếc cô một cái.
Vệ Lam mệt mỏi, nhanh chóng nói sang
chuyện khác: “Được rồi được rồi, quá khứ là quá khứ rồi. Con còn phải
nghiêm túc bắt đầu tìm việc nữa.”
Mẹ Vệ Lam vừa nghĩ, hai lần con gái bà
thất nghiệp đều có liên quan đến đàn ông, là cơn tức kéo đến, nhưng nghĩ nếu nói thêm nữa, e là sẽ kích thích đến Vệ Lam, đành phải nuốt cục tức xuống.
Thật ra tìm công việc không khó, Vệ Lam
có bằng cấp có kinh nghiệm, liền được nhận vào một công ty lớn. Nhưng
công việc ở công ty tất nhiên rất nhiều, ngày nào cũng đi sớm về trễ,
cuối tuần còn phải tăng ca.
Đương nhiên, cái trên chỉ là lý do thoái thác mà Vệ Lam nói với mẹ. Tình hình thực tế chính là chiều nào sao khi xuống ca, Đoàn Chi Dực cũng phái người đến trước cửa công ty đón cô đến biệt thự.
Hiện giờ, Đoàn Chi Dực đã là nhân vật
đứng đầu Giang Thành, không dám la cà khắp chốn nữa, hai người chỉ có
thể trốn trong biệt thự gặp gỡ.
Nhìn thấy anh bởi vì vậy mà thường xuyên bực bội cáu gắt, Vệ Lam liền cố tình ôm lấy anh, nói đùa: “Hiện giờ anh chính là người may mắn đứng đầu danh sách tìm kiếm, phải vui vẻ mới
đúng chứ. Anh xem có rất nhiều người cố gắng nghĩ cách để HOT, nhưng thế nào cũng HOT không được, sao vẻ mặt lại không giống như người may mắn
vậy chứ, một đêm liền cực HOT, hahaha…”
Đoàn Chi Dực lập tức liếc cô một cái,
cũng dở khóc dở cười, thấy cô cười thật lòng, không phải cười lấy lệ, ấm ức trong lòng cũng vơi đi rất nhiều. Ít nhất, hai người hầu như có thể
gặp nhau mỗi ngày, còn nhiều thời gian, họ sẽ vẫn được ở bên nhau.
Nhưng những ngày bình yên như thế cũng không duy trì được bao lâu. Vệ Lam luôn về trễ, rốt cuộc để mẹ cô sinh nghi.
Một ngày làm việc bình thường, lúc tan
ca, mẹ Vệ Lam không nói gì với cô liền trực tiếp đến dưới lầu công ty
đợi cô. Lúc sáu giờ, người làm việc trong văn phòng nối đuôi nhau ra về.
Sau đó, mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái.
Một tay Vệ Lam cầm điện thoại, dán vào một bên mặt, mỉm cười ngọt ngào.
Mẹ cô còn đang do dự có nên đi đến gọi
cô hay không, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Vệ Lam.
Người mà ngày nào cũng nói rằng phải làm thêm giờ đã chui tọt vào trong
xe.
Đầu óc mẹ cô thoáng run lên, nhưng lấy bình tĩnh lại, vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo chiếc xe nọ.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe màu đen đó chạy vào một khu biệt thự cao cấp.
Bởi vì khu biệt thự quản lý khá nghiêm
ngặt, người ngoài không thể tùy tiện đi vào. Mẹ Vệ Lam chỉ có thể đứng
chờ trước cổng khu nhà.
Trời đêm hơi lạnh, nhưng cái lạnh đó cũng không bằng sự rét lạnh trong lòng bà lúc này.
Bà không phải đồ ngốc, ít nhiều cũng
đoán được Vệ Lam đi gặp ai. Bà mới phát hiện ra, là một người mẹ nhưng
bà không hiểu cô con gái duy nhất của mình chút nào.
Hình như không hiểu nổi Vệ Lam, thằng đó rõ ràng đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái với nó, nó lại ở bên hắn, không hiểu nữa, thằng đó đã công bố với thiên hạ có quan hệ với nữ chủ
trì tiết mục, nó vẫn ngấm ngầm qua lại với hắn như trước.
Đây rốt cuộc là tại sao?
Là vì tiền ư? Mẹ Vệ Lam biết rõ gia thế
của Đoàn Chi Dực, nhưng bà dù có không hiểu con gái cũng tuyệt đối không tin, Vệ Lam sẽ ham hư vinh đến mức này.
Hơn nữa, con gái bà hiện giờ như vậy,
rốt cuộc là định thế nào? Là tình nhân của người khác? Hay là kẻ thứ ba? Hoặc là đối tượng tình nguyện bị người khác đùa bỡn?
Khi màn đêm buông xuống, Đoàn Chi Dực
nắm tay Vệ Lam ra khỏi khu nhà. Bởi vì sợ mẹ phát hiện, mỗi lần về nhà,
Vệ Lam chỉ có thể gọi xe, hoặc là ngồi xe buýt. Điều duy nhất Đoàn Chi
Dực có thể làm là tiễn cô lên xe.
Hai người đứng đợi taxi dưới ánh đèn đường, dựa sát vào nhau, nói nói cười cười.
“Vệ Lam!” Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Vệ Lam và Đoàn Chi Dực đều cả kinh,
hoảng hốt quay lại, nhìn thấy mẹ Vệ Lam từ trong bóng tối đi đến, ánh
đèn yếu ớt hắt lên mặt bà, dĩ nhiên là bừng bừng lửa giận.
“Mẹ… mẹ… sao