
i xuống nhìn Ôn Hân trong phòng khách, cảm giác phức tạp không nói ra được.
Ban đầu, người nọ cũng giống như cô, nói chuyện với anh lúc nào cũng
mang theo chế nhạo, nhưng điểm bất đồng chính là, sau khi châm chọc cô
ấy sẽ cho mình một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.
Phía trên hồi ức trong đầu đã sớm che phủ từng tầng cát bụi dày đặc, bởi vì sự xuất hiện của người này, cảm giác nào đó của Tả Tuấn lại quay về
với thân thể, anh hướng mắt ra ngoài cửa lớn.
Thời gian vừa khéo.
Cửa mở ra, Nghiêm Mỹ rời nhà hơn hai tháng trở lại.
Ôn Hân lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mẹ Lệ Minh Thần, mà đứng bên
người cô chính là anh, đây là không phải chuyện rất thú vị sao.... Mắt
phượng mỉm cười. Không chú ý tới trong phòng khách còn có Ôn Hân, Nghiêm Mỹ vừa vào cửa
liền dứt khoát chỉ huy người giúp việc làm như thế nào để sắp xếp đống
màu sắc sặc sỡ bà mang về.
"Cái hộp màu hồng là mũ mua cho Tả Dữu, cầm vào phòng của nó, còn chiếc
hộp màu đen kia.... Không phải cái đó!" Ôn Hân đứng ở phía sau ghế sofa
nhìn Nghiêm Mỹ mạnh mẽ vang dội đi thẳng tới vị trí cách cô rất gần, chỉ vào người giúp việc đang bưng chiếc hộp nói: "Là chiếc màu đen gói giấy mạ vàng…. Cái đó là quần áo mùa hè mua cho con bé, cái kia mới là mua
cho Tả Tuấn, sao lại như vậy….”
Vì vừa mới xuống máy bay về nhà, nên trên trán Nghiêm Mỹ rướm ra một lớp mồ hôi mỏng, nhận lấy khăn người làm đưa tới, Nghiêm Mỹ cau mày quở
trách người làm không biết làm việc.
"Đa tạ ngài ra ngoài một chuyến còn hao tâm tổn trí mang quà cho tôi."
Ôn Hân bị Nghiêm Mỹ coi thành không khí xem nhẹ đã lâu nghe được âm
thanh nên quay đầu lại, Tả Tuấn đã đổi một bộ áo sơ mi quần tây đứng ở
trên cầu thang, tay khoác lên tay vịn cầu thang, lấy phong thái bao quát nhìn Nghiêm Mỹ ở phía dưới.... Còn có Ôn Hân.
Ngựa đực chính là ngựa đực, bất luận là mặc màu đen hay là màu trắng, ánh mắt nhìn phụ nữ đều là chữ đó.
Ôn Hân xoay mặt đi, không nhìn anh ta.
"Hiếm khi con ở nhà a!" Đối với người con riêng nửa năm không gặp mấy
lần đột nhiên về nhà này, kinh ngạc trên mặt Nghiêm Mỹ tuyệt đối không
phải một chút xíu, nhưng rất nhanh bà liền bình tĩnh lại, mỉm cười nói
với Tả Tuấn đang đi xuống cầu thang, "Vừa đúng lúc lần này về ngẫu nhiên mang theo mấy con cua tươi, buổi tối ở nhà ăn đi."
Tả Tuấn đưa tay sửa lại cổ áo và tay áo, "Không được rồi, tối hôm qua
chơi quá muộn, buổi sáng cùng bạn về thay quần áo, một lát công ty còn
có việc." Nói xong, Tả Tuấn đi qua Nghiêm Mỹ, trực tiếp xách Ôn Hân ở
phía sau ghế sa lon lên, "Đi thôi.... Chơi cả đêm không mệt mỏi sao?" Nụ cười của ngựa đực rơi vào trong mắt Ôn Hân, tràn đầy chất độc tội ác,
nhìn cách đối thoại giữa Tả Tuấn và người phụ nữ kia, Ôn Hân còn không
biết thân phận của bà thì thật là ngu.
"Ông già mà về thì nói với ông ấy một tiếng, tất cả đều thuận lợi...."
Cả người Ôn Hân cứng ngắc bị Tả Tuấn lôi ra khỏi phòng, không hề bất ngờ có thể cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt đăm chiêu vẫn luôn dõi
theo.
Ra khỏi cửa chính Tả Trạch, Ôn Hân trực tiếp trở mặt hất tay Tả Tuấn ra, Tả Tuấn cũng không giận, tay đút vào trong túi quần nửa trêu chọc nói:
"Như thế nào, ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai của cô ra sao?”
Ôn Hân tức giận dừng chân, quay đầu lại nhìn anh ta: "Anh sớm biết mẹ Lệ Minh Thần sắp về, anh còn dẫn tôi tới, anh cố ý làm như vậy, rốt cuộc
anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì?" Tả Tuấn lẩm bẩm một tiếng, đả kích Lệ Minh Thần? Hay là
muốn tìm được thứ bản thân đã đánh mất trên người Ôn Hân? Xem chừng vấn
đề này ngay cả chính anh cũng không biết đáp án cụ thể.
"Đợi ở chỗ này." Câu hỏi của Ôn Hân khiến Tả Tuấn mê mang, anh vẫn nói một câu, liền đi về phía biệt thự ở bên cạnh.
Nhưng khi Tả Tuấn lái chiếc Maserati trắng ra khỏi gara, xa xa nhìn trước cổng đã không thấy người.
"Cô nhóc khó chịu." Lúc nói xong câu này thì Tả Tuấn ngây ra một lúc, bởi vì câu này, giống như đã từng quen biết.
Bánh xe Maserati lăn trên đường lớn, lặng yên không một tiếng động. Theo hướng quỹ tích của xe chạy, ở ven đường Tả Tuấn thấy Ôn Hân đang bước
nhanh về phía trước, "Từ đây đến Vạn Bác, lái xe ít nhất cũng phải 45
phút, cô xác định cô muốn cuốc bộ hai tiếng rưỡi đi về, mà không muốn
tôi đưa cô?"
Ngay từ lúc Tả Tuấn lái xe chạy từ phía sau tới, Ôn Hân đã biết cánh tay lái xe của ngựa đực căn bản không thành vấn đề, Ôn Hân cảm thấy bị chơi xỏ nên dứt khoát xem như không nghe thấy lời của anh ta.
"Nếu không ngồi xe của tôi, vậy tôi gọi điện tới công ty xin nghỉ giúp
cô là được, có thể đã trễ 3h rồi, tiện thể nói trợ lý Ôn đang ‘đơn độc’
bàn chuyện nghiệp vụ với tôi...."
Đấu trí đấu dũng với tên vô lại, chỉ có thể vô lại hơn hắn ta mới được, ở điểm này, Ôn Hân thua.
Kiên trì xuống xe ở trước giao lộ cách Vạn Bác một con đường, Tả Tuấn
trong xe nhìn Ôn Hân rời đi đột nhiên lộn trở lại bên cạnh xe, "Hôm nay, đa tạ Tả tổng rồi...."
Ôn Hân đã quẹo một cái không thấy bóng dáng, Tả Tuấn cúi đầu nhìn cánh
tay bắt đầu bốc lên, sau khi đau đớn lại muốn cười, "Quả nhiên không dễ
chọc." Nhưng lấy vết thương lầ