
hét ầm ĩ, vô cùng ồn
ào, bỗng nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Ông anh có phúc thật”.
Thường Đức Quý thấy Từ Trị Bình đi vào,
hai nhà vốn tình cảm thắm thiết, liền vội vã đứng dậy đón tiếp, hai
người sang giường thuốc (*) tán gẫu vài câu trước, mấy vị phu nhân kéo sang phòng khách đánh bài, chỉ để lại một a hoàn châm thuốc,
Thường Đức Quý mới hỏi: “Ông đến gặp Cậu Sáu?”. Từ Trí Bình vốn không
hút thuốc, chỉ uống nửa tách trà, chậm rãi nói: “Không phải vẫn vì
chuyện đóng quân sao?”. Thường Đức Quý hỏi: “Vậy Cậu Sáu nói sao?”. Từ
Trí Bình vuốt vuốt hai lọn râu bên mép, mỉm cười nói: “Cậu ta bảo tôi
điều ba lữ đoàn, đóng từ Ninh Xương đến Quế An”. Thường Đức Quý vừa bất
ngờ vừa mừng, đặt tẩu thuốc xuống, chắp tay nói: “Lão đệ, vẫn là đệ có
cách”.
(*) Giường thuốc: Loại giường chuyên dùng để hút thuốc, thường có trong các gia đình quý tộc (BTV)
Từ Trị Bình nói: “Từ lúc đánh trận xong, tôi thấy tâm tư cậu ta không còn đặt ở việc chính nữa. Mấy tháng trước
vì một cô gái mà bỏ ra bao nhiêu tiền đi lập trường học gì đó, sau này
lại đưa phụ nữ đi nghe kịch, ngày ngày chỉ biết nghe kịch, nghe nói hai
ngày trước lại say mê một người, hôm nay thấy cậu ta ở thao trường dạy
cô gái đó bắn súng, tôi nói chuyện với cậu ta, cậu ta không tập trung.
Nếu đại soái có linh thiêng…”. Ông ta nói đến đây, không kìm được than
một tiếng. Thường Đức Quý vỗ chân một cái nói: “Dù sao tên tiểu tử này
cũng là Lưu A Đẩu (*) không thể dìu dắt được”.
(*) Lưu A Đẩu: Con trai của Lưu Bị,
trước khi chết Lưu Bị gửi gắm cho Gia Cát Lượng dìu dắt A Đẩu, nhưng vì A Đẩu ngu tối, bất tài, sau khi Gia Cát Lượng chết, rốt cuộc Thục vẫn bị
diệt vong (BTV)
Từ Trị Bình nói: “Nói cậu ta là Lưu A
Đẩu thì có hơi quá. Ông xem lúc đánh trận, cậu ta dụng binh cũng không
hề thua kém đại soái. Chính là cậy chút thông minh nên mới ngang tàng,
không coi đường, sớm muộn cũng có chuyện”. Thường Đức Quý cầm tách trà
lên, uống ực một hơi hết sạch, lau miệng nói: “Trước lúc đại soái chết
tuy không trăn trối lại lời nào, nhưng mấy lão già chúng ta là người
nhìn Cậu Sáu lớn lên, nói một cách huênh hoang, nếu cậu ta phạm sai lầm, chúng ta nên chỉ ra. Cành cây mọc cong phải uốn cho thẳng, người đi
đường vòng thì phải kéo anh ta lại”.
Từ Trị Bình dùng nắp tách trà hớt bỏ lá
trà, nói: “Tôi lại nghe nói Cậu Sáu có ý muốn nghị hòa với Dĩnh quân”.
Thường Đức Quý vừa nghe, đập bốp một cái lên chiếc kệ, tách trà, đĩa đồ
điểm tâm, đèn thuốc, gạt tàn thuốc, tẩu thuốc trên chiếc kệ.. .hết thảy
đều nảy hết lên, cả người ông ta cũng nhảy lên, quát lớn: “Cái thằng
ranh con! Không có tiền đồ, giang sơn ông đây cùng đại soái dùng mồ hôi
và máu giành về, một câu của nó là muốn hai tay dâng cho người khác sao! Nó muốn nghị hòa, trước hết phải hỏi xem khẩu súng này của ta có đồng ý hay không!”.Nói xong rút khẩu súng ngắn ở thắt lưng ra đập lên chiếc kệ “rầm” một tiếng.
Từ Trị Bình vội kéo ông ta lại, nói:
“Lão huynh, cẩn thận, cẩn thận”. Thường Đức Quý tức sùi bọt mép: “Người
phải cẩn thận là tên nhóc đó, tự làm theo ý mình, có bao giờ coi mấy anh em chúng ta ra cái gì chứ?” Chúng ta trong sáng trong tối, từng chịu
bao nhiêu khổ cực rồi? Nó nghe lời xúi bẩy của lũ bất tài Lưu Tử Sơn
luôn thiên vị chúng, hễ tranh luận với nó, nó liền lấy cái danh tuần
duyệt sứ ra ép ông mày, ông mày nể mặt đại soái, không tính toán với nó, nó lại còn càng ngày càng vênh mặt lên. Lúc chúng ta theo đại soái mưa
bom bão đạn, nó còn trốn trong lòng mẹ bú sữa đấy. Bây giờ đại soái vừa
nhắm mắt, nó liền ngồi lên đầu chúng ta, cho dù nó là con của đại soái,
ông đây cũng không tha cho nó”.
Sau khi về Vọng Châu, Tử Trị Bình liền
đem ba lữ đoàn bố trí canh phòng dọc tuyến đường ray, nhân cơ hội điều
hai trung đoàn tâm phúc đến Xương Vĩnh, bố trí ổn thỏa rồi lại cùng mấy
vị tướng lĩnh quan hệ mật thiết đàm phán bí mật mấy lần. Ông ta sắp xếp
người chuyên truyền mất điện từ Thừa Châu đến, hàng ngày chỉ có mấy chữ nhưng động thái trong thành Thừa Châu đều nắm rất rõ ràng.
Theo quy định xưa nay của Thừa Quân,
quan lớn làm việc ở biên cương, gia quyền đều ở lại Thừa Châu. Từ lúc Mộ Dung Phong nhậm chức, cho rằng đó là tập tục xấu, nói: “Mình không tin
người ta, làm sao có thể khiến người ta tin mình?”. Từ đó cho phép mang
theo gia quyến đi nhậm chức, nhưng mấy vị thống chế vì tránh hiểm nghi,
vẫn để vợ ở lại thành Thừa Châu. Phu nhân mấy vị thống chế và nữ giới
của Mộ Dung phủ xưa nay đi lại thân tình, hôm đó có phu nhân của Tử Trí
Bình và mấy vị phu nhân khác cùng đánh bài ở Đào phủ.
Phòng trên mở hai bàn đánh bài, tam
tiểu thư, Tĩnh Uyển, Từ phu nhân và Lưu phu nhân một bàn, Tĩnh Uyển vốn
không biết đánh bài lắm, hôm đó lại may mắn, không đến hai tiếng, đã
thắng khoảng ba ngàn đồng. Phòng bếp đến hỏi lúc nào ăn cơm tối, tam
tiểu thư sợ cô không vui, nói: “Đợi tám vòng này đánh xong hãy nói đi”.
Tĩnh Uyển có vẻ không hề quan tâm, đưa tay lên nhìn nhìn đồng hồ, cười
nói: “Đã năm giờ rồi à, đợi đánh hết bốn vòng này đi”. Tĩnh Uyển có vẻ
không hề quan tâm