
ình thường”. Đang nói chuyện
bác Lý đã quay lại, Tam tiểu thư buột miệng hỏi: “Doãn tiểu thư về rồi
sao?”. Bác Lý đáp: “Về rồi ạ”, rồi lại nói tiếp: “Lúc tôi đến, Doãn tiểu thư lên lầu thay quần áo rồi, nhưng Cậu Sáu ở dưới lầu, bảo phu nhân
không cần đợi Doãn tiểu thư ăn cơm, cậu ấy mời Doãn tiểu thư ăn tối”.
Tam tiểu thư nghe thấy Mộ Dung Phong
đến, liền hỏi: “Cậu Sáu còn nói gì không?” Bác Lý đáp: “Cậu Sáu không
nói gì khác”. Tam tiểu thư nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không nên đi làm
phiền hai người đó, do vậy liền bảo nhà bếp dọn cơm nước. Phụ nữ vốn là
chúa tò mò, trong phòng ăn Từ phu nhân không nhịn được hỏi: “Xem ra Doãn tiểu thư này không hề tầm thường”. Tam tiểu thư cười nói: “Tầm thường
hay không tầm thường làm sao nói rõ ràng được chứ?”. Cô càng lấp lửng
như thế, mấy vị phu nhân lại càng khẳng định hơn, trong lòng cứ suy
đoán.
Chuyện kiểu này vốn được lan đi rất
nhanh, hơn nữa mấy ngày liền Mộ Dung Phong mời Tĩnh Uyển đi xem phim,
khiêu vũ, ăn cơm, hai người ở bên nhau như hình với bóng, hành động của
anh vốn có rất nhiều người chú ý nên càng không giấu được. Tĩnh Uyển vì
có việc muốn xin giúp đỡ, huống hồ Mộ Dung Phong luôn đối xử với cô rất
khách sáo, cho nên không dám từ chối. Cô vì việc của Hứa Kiến Chương mà
nóng ruột nóng gan, lòng như lửa đốt, cho nên không có tinh thần vui
đùa, Mộ Dung Phong bèn nghĩ cách khiến cô cười. Vì cô muốn học bắn súng, ngày hôm đó anh đặc biệt được cô đến thao trường tập bắn.
Từ Trị Bình vốn vì việc đóng quân mà đến tìm Mộ Dung Phong, đợi rất lâu ở hành dinh đốc quân mới biết Mộ Dung
Phong đã đến thao trường, ông ta liền ngồi xe đến thao trường. Thao
trường đó là Mộ Dung Thần xây dựng lúc còn sống, sàn lát đá trắng, nhìn
không thấy điểm cuối, vốn dùng lúc vào lúc duyệt binh, bình thường cũng
dùng làm nơi luyện bắn súng của cảnh vệ. Vì Mộ Dung Phong ở đây, bốn bề
đều có lính canh, cách không xa, có vệ binh vác súng đứng im.
Từ Trị Bình từ xa đã thấy dưới chân
tường thành có cắm bia bắn. Thẩm Gia Bình ở bên cạnh Mộ Dung Phong lắp
sẵn đạn, Mộ Dung Phong nhận lấy súng, nói với Tĩnh Uyên: “Loại súng này
sức giật nhỏ hơn chút, nhưng tay vẫn phải nắm thật chắc”. Anh từ nhỏ ở
trong quân đội, từ nhỏ nghịch súng ống, vừa đưa tay lên, chỉ nghe thấy
một tiếng “đoàng”, người phụ trách xem bia đã reo hò, hết lên: “Hồng
tâm! Hồng tâm!”. Anh đưa súng cho Tĩnh Uyển: “Em thử đi!”. Thấy cô dùng
hai tay cầm súng, anh cúi đầu giúp cô ngắm chuẩn: “Thấp một chút, thấp
hơn một chút nữa, được, bắn”.
Tĩnh Uyển tuy có sự chuẩn bị, nhưng lúc
bóp cò, sức giật của súng quá mạnh, khẩu súng trong tay gần như không
giữ vững, Mộ Dung Phong đưa tay ra giúp cô nắm chắc súng, quay đầu lại
thấy Từ Trị Bình, mới chào một câu: “Chú Từ đến rồi à”. Từ Trị Bình lại
hành lễ rất quy tắc: “Cậu Sáu”. Mộ Dung Phong hỏi: “Chú Từ có việc gì?”. Từ Trị Bình nói: “Từ mùa đông năm ngoái, người Nga phái người đóng quân tại dọc tuyến đường sắt càng ngày càng nhiều, hôm trước người Nga lại
nói muốn tăng thêm lượng quân đóng giữ, theo tôi thấy, đám người Nga này không yên phận, chúng ta phải có phòng bị”. Mộ Dung Phong “ồ” một
tiếng. nói: “Vậy chú Từ có dự định gì?”
Từ Trị Bình nói: “Nên tăng thêm quân ở
dọc tuyến đường sắt Thừa Châu, để phòng nước Nga giở trò”. Mộ Dung Phong nói: “Tập kết đóng quân của Thừa Châu đều từ Dư Gia Khẩu đến Bình
Dương, nếu điều binh đến phía Bắc, sự phòng thủ của Dĩnh quân sẽ giảm
đi”. Từ Trị Bình nói: “ Dĩnh quân đang đánh nhau túi bụi với An Quốc
quân của Khương Song Hỷ, Nam tuyến tạm thời không phải lo lắng, trước
mặt nên rút quân đến phía Bắc”. Mộ Dung Phong nghĩ một lát: “Không, vẫn
nên điều động ba lữ đoàn từ điểm đóng quân Vọng Châu của chú, bố trí
canh phòng đến dọc tuyến đường sắt Quế An của Ninh Xương”. Trong lúc họ
nói chuyện, Tĩnh Uyển đã tự bắn được bốn, năm phát, phát nào cũng trượt, viên cuối cùng khó khăn lắm mới chạm vào bia, trượt qua viền bia lại
bay ra ngoài. Mộ Dung Phong nhìn thấy bật cười ha ha, Tĩnh Uyển quay đầu lại nhìn anh, anh liền nói: “Em lườm tôi làm gì, tôi thay em nhớ đấy,
viên đạn này sáu hào một viên, em đã lãnh phí mấy đồng rồi!”. Tĩnh Uyển
“hừ” một tiếng nói: “Tuần duyệt sứ của chín tỉnh hóa ra cũng keo kiệt
như thế”.
Anh nói: “Đối với em thì phải keo kiệt
một chút, ai bảo em keo kiệt với tôi chứ”. Tĩnh Uyển giẫm chân, lườm anh thêm cái nữa, dáng vẻ như muốn oán trách nhưng lại nhẫn nhịn. Từ Trị
Bình thấy cảnh đó, liền cúi người cáo từ nói: “Cậu Sáu, vậy tôi làm theo ý cậu, đi điều binh trước”.
Mộ Dung Phong nhận lấy súng, đưa cho
Thẩm Gia Bình lắp lại đạn, thuận miệng “ừ” một tiếng. Từ Trị Binh rời
khỏi thao trường, không về thẳng Vọng Châu mà đến phủ của Thường Đức
Quý. Thường Đức Quý vốn nghiện thuốc, buổi chiều không có việc gì, xem
mấy vị phu nhân đánh bài, ông ta rút hai điếu thuốc, đứng dậy đánh bài
giúp thất phu nhân, Tam phu nhân liền hét lên: “Ông này bất công quá,
mấy chị em chúng tôi đang chơi bài ông lại xen vào”. Một vị phu nhân
khác cũng không chịu, đang léo nhéo nói chuyện, la