
ông chỉ Phong Phong mà còn cả ba người đang nghe trộm kia cũng quay lại sững sờ nhìn nhau.
Phong Phong đờ một lúc rồi hỏi lí nhí: “Em biết chuyện được bao lâu rồi?”
“Khoảng ba tháng trước. Hôm đó, anh uống say rồi đưa tôi về nhà. Tôi đột nhiên
muốn lên blog nên dùng tạm máy tính của anh. Vừa bật máy lên thì mấy tin nhắn MSN của anh hiện ra, “Cưng ơi, em đang đợi anh…” Tôi hiếu kỳ nhảy
vào đọc phần lịch sử tin nhắn, mấy lời đường mật ve vãn các cô em của
anh đều ở đó.”
Anh ta không nói gì, ngầm như đã thừa nhận.
“Đột nhiên tôi nhớ đến hòm mail của anh dung lượng tới 2G, bình thường anh
đều dùng mail đó để viết cho tôi. Hiếu kỳ quá, tôi liền mở ra xem. Anh
cũng thật sơ sót, lấy ngay ngày sinh của mình làm mật khẩu, đăng nhập
một lúc là tôi mở được. Tôi bắt đầu xem mấy bức thư tình của anh trong
inbox.”
Phong Phong mặt mũi đã chuyển màu, không nói năng gì.
“Điều lạ lùng nhất, mail nào anh cũng forward cho vô số các cô nàng nhưng
người nhận chính lại là mình. Đọc ngay bên ngoài tôi cũng sẽ biết anh
đang có mối quan hệ với những cô nào, ai là tình ngắn, tình dài, bao gồm cả Lệ Tử – cô gái bên Nhật. Những chuyện của hai người với nhau tôi đều đã đọc, cho đến khi tôi biết chuyện ba cô ấy vì ủng hộ tiền cho show
diễn của anh mà phải bán cửa hàng đi, tôi nghĩ mình cần làm điều gì đó.
Tôi đã gửi cung cấp cho cô ấy mật khẩu mail của anh, đồng thời gửi hai
clip anh đang ôm hôn người khác do Đường Đường quay được cho Lệ Tử. Anh
không thấy lạ là sao hôm nay cô ấy không online nói chuyện với anh hả?
Có lẽ sau khi biết được chân tướng của anh, cô ấy đang bàn bạc với ba
mình chuyện phải làm tiếp theo như thế nào…”
Phong Phong trân trối tại chỗ như đã hóa đá.
“Thôi! Tôi vào nhà vệ sinh đã.” Tiểu Mỹ nói rồi đứng dậy luôn.
Nhìn thấy cô đi, anh ta lôi điện thoại ra điên cuồng gọi cho Lệ Tử: “Alo… Em à, anh đây. Nghe anh nói này, alo…”
Người đầu dây bên kia đã tắt máy.
Anh ta ngây người một lúc, ánh mắt lóe lên tia bất định, không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Tiểu Mỹ lại duyên dáng quay lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên rồi buông một câu: “Cô là loại đàn bà độc ác!”
Uống một ngụm cà phê, cô cười khiêm tốn, “Anh quá lời rồi. Ban đầu tôi cũng
định rút lui để cho anh toàn tâm toàn ý làm một người chồng tốt. Lệ Tử
cũng rất bất hạnh, anh và cô ấy đã tiến đến chuyện hôn nhân rồi. Tôi
không buông tay có nghĩa là sẽ thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia
đình người khác, nhưng anh không được che giấu cô ấy chuyện anh đã lăng
nhăng với không biết bao người đàn bà khác ở trong nước. Đã thế anh còn
che giấu mọi chuyện, nhận tiền trợ giúp từ ba vợ tương lai, hơn nữa, anh còn làm nhục phẩm chất của Đường Đường. Bởi vậy, vì hạnh phúc của cô
ấy, tôi quyết định cho cô ấy biết chân tướng sự thật, còn người đàn ông
như anh cũng phải tự chịu trách nhiệm với mọi chuyện mình làm đi.”
Phong Phong nắm chặt tay lại, nghiến răng: “Cô dám lên mặt dạy đời sao!”
“Không có mặt mũi nào, người đó chính là anh!”
Phong Phong chán nản hạ tay xuống, ngồi phịch xuống.
Tiểu Mỹ: “Anh chị tôi bao năm vất vả gây dựng ở Úc, khó khăn lắm mới có tiền mang về nước để đầu tư chứ không phải là dạo chơi. Hiện tại không thể
làm album lớn cho anh được vì thời thế không cho phép chứ không phải vì
mối quan hệ giữa anh và tôi. Cho dù ba vợ anh đã đầu tư nhưng cũng lãng
phí thôi, tôi và anh chị đã bàn chuyện này rồi. Định sẽ mang album của
anh ghép cùng tiểu thuyết của Đường Đường để chuyển thể thành phim, khi
làm PR trên mạng sẽ lấy ca khúc của anh làm nhạc chủ đề cho phim. Như
vậy cho dù không cần vốn đầu tư quá nhiều nhưng nhất định sẽ mang lại
hiệu quả cao, nhưng xem ra anh lại muốn làm gấp gáp đến nỗi không từ một thủ đoạn nào.”
Phong Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ý của cô là…”
Tiểu Mỹ: “Ý của tôi là, anh hay khả năng của anh nếu muốn để khán giả ghi nhận cần phải có thời gian.”
Ánh mắt anh ta lại lóe lên hi vọng lần nữa, “Chuyện hôn nhân của anh ở Nhật xem ra không có hi vọng rồi. Nhưng chuyện của chúng ta nhất định có
tương lai phải không? Em cũng biết anh yêu em mà.”
Tiểu Mỹ cười
chế nhạo, “Nhưng từ trước tới giờ anh chỉ nói lời yêu mà chưa từng cầu
hôn tôi. Hơn nữa, tôi không hề có cảm giác an toàn khi bên anh.”
Phong Phong nói không do dự: “Vậy chúng ta kết hôn đi. Anh nhất định sẽ đối
tốt với em, những chuyện đã qua chỉ là trò chơi. Sao họ có thể so sánh
với em được? Anh sẽ hồi tâm lại.”
Cô ngửa mặt lên trời cười rồi
bi thảm: “Kết hôn rồi, để toàn tâm cho sự nghiệp của anh, tôi sẽ âm thầm làm người tình bí mật phải không? Còn anh thì ngang nhiên tuyên bố mình độc thân để vô số các cô nàng trẻ trung ngây thơ lao vào… Ha ha, tưởng
tượng của anh phong phú quá đấy!”
Phong Phong vội vàng: “Anh không có ý đó…”
Tiểu Mỹ nhanh chóng ngắt lời, “Anh đi đi! Chuyện album của anh tôi sẽ suy
nghĩ sau. Sau này, tôi sẽ không làm việc trực tiếp với anh nữa mà sẽ tìm một người trợ lý để sắp xếp mọi chuyện.”
Anh ta mở miệng như muốn nói thêm nhưng Tiểu Mỹ lại ngắt: “Để tôi ngồi yên m